- google.com, pub-4530016804051003, DIRECT, f08c47fec0942fa0
-
Theo lời kể của những người bạn thân, tình yêu của Thu Thảo và Trung Tín nhẹ ...
-
Tuấn Hưng xưng 'bố', gọi 'chúng mày' với ban tổ chức Bài Hát ...
-
Mới đây trên trang cá nhân của mình, Maya vừa đăng tải hình ảnh ăn mừng sinh ...
-
Thanh Vân tự chế ra chiếc 'tủ lạnh' để bảo quản sữa khi đi xa.
-
Cô thuê một căn nhà ở quận 11, sau đó sửa sang và cho thuê lại, hai mẹ con chỉ ...
-
Lá thư từ Mỹ bày tỏ sự bức xúc với vợ cũ và thể hiện tình cảm với mẹ.
-
Nam ca sĩ trải lòng về sóng gió hôn nhân thời gian qua và tự nhận mình vô tâm...
-
Lê Phương và diễn viên Quốc Trường thường xuyên ở bên nhau...
-
Linh Nga ở cùng cha mẹ và nói về chuyện riêng: 'Chúng tôi cư xử văn minh, ...
NSND Lê Khanh: Mẹ bắt "học đúp" năm lớp 3
Lê Khanh kể: 'Năm học lớp 3, trường tiểu học Chu Văn An, vì mải mê đóng phim đóng kịch quá, tôi chẳng chịu lo bài vở. Đến ngày đi học, mẹ đưa đi mà cứ đứng túm áo bà, bà sốt ruột hỏi 'Chuyện gì hả con?' thì tôi mới rụt rè bảo: 'Mẹ viết hộ con cái đơn trình bày con ốm suốt nên chẳng làm bài được, mẹ nhé!'.
Rồi bà dắt tôi đến gặp cô giáo, xin cho tôi được ở lại lớp. Thế là tôi khóc nức nở. Cô giáo nói tôi đủ điểm lên lớp, chỉ cần có ý thức học nhưng mẹ tôi chẳng sĩ diện, cũng không ngộ nhận về con gái, bà một mực xin cho tôi học lại. Tôi đành ngậm ngùi ở lại lớp, nhìn các bạn lên lớp mà đầu cứ cúi gằm xuống đất, không dám ngẩng lên. Lúc xếp hàng vào lớp, bạn cũ đi lên lớp 4 trong khi mình vẫn học lớp 3, tôi mới bắt đầu ý thức được tầm quan trọng của việc học'.
>> NSND Lê Khanh: May mắn có một bờ vai vững chãi>> Trần Tiến, Lê Khanh sang Pháp thăm Lê Vi
>> Nghệ sĩ Lê Khanh đằm thắm với áo dài
>> NSND Lê Khanh: Tôi không nghĩ tôi già, trơ trẽn thế đấy
>> Nghệ sĩ Lê Mai bị méo miệng khi đóng phim
>> Tâm sự cùng Lê Mai
>> Lê Mai ưng nhất anh rể Việt của Lê Khanh
![]() |
NSND Lê Khanh. |
Nỗi ám ảnh sợ Tết của mẹ
- Hình ảnh của mẹ chị, NSƯT Lê Mai trong mắt Lê Khanh như thế nào?
- Năm 2001, trong buổi lễ nhận danh hiệu nghệ sĩ nhân dân, khi được hỏi về cảm tưởng của mình, tôi có xin phép mọi người được phát biểu những câu riêng tư về mẹ tôi. Mẹ Lê Mai cả đời sống giản dị, nhân hậu, tình cảm, bà nhận hết mọi thiệt thòi về phía mình, không than vãn, không ai oán. Bà đã hi sinh “kiềng 3 chân” của đời mình đó là tuổi trẻ, sức lực, sự nghiệp cho chồng, cho con. Chị Lê Vân và tôi vẫn thường đùa “Phải tặng cho mẹ một huân chương chịu đựng!”. Tôi gọi mẹ là “người chèo đò”, cả đời chèo lái con thuyền chở những nghệ sĩ.
Lúc đầu, chỉ có một nghệ sĩ đồng hành trên con thuyền đó là chồng bà, NSND Trần Tiến. Khi ấy, Lê Vân – Lê Khanh – Lê Vi còn quá nhỏ, bà cũng không thể nghĩ sau này những đứa con nhỏ bé yếu ớt đó lại cập bến vinh quang, có danh hiệu, có sự nghiệp. Chỉ riêng mình bà cứ lặng lẽ trên con đò ấy, chẳng màng danh hiệu, chẳng cần vinh quang. Bà hãnh diện và toại nguyện với công việc thầm lặng đó, để sau này ai đến gặp bà cũng sẻ chia với bà niềm vui, mong cũng sinh con một bề như bà. Người ta cứ bảo: Việc gì mà lo với buồn, đẻ con gái như bà Mai có phải sướng không?
- Không chỉ đứt đoạn tình duyên, vì nặng gánh gia đình mà ngay cả “mối tình” với nghề diễn của bà dường như cũng lận đận?
- Ngày đó, nghệ sĩ nuôi con vất vả lắm, đồng lương ít ỏi không đủ trang trải cuộc sống đói nghèo. Đất nước đang trong thời chiến, đoàn kịch nơi bà công tác là biểu tượng nghệ thuật của thủ đô nên lúc nào cũng phải thường trực, trong khi mọi đoàn khác đều sơ tán thì đoàn của bà ở lại, phục vụ nhân dân. Rồi bà sinh tôi thiếu tháng, rất yếu, chỉ nặng có 1,8kg, dài 32cm. Thể lực yếu nên tôi ốm triền miên và gần như cái chết đe dọa liên tục.
Có lần mẹ Lê Mai phải đi công tác ở Quảng Ninh, nghĩ đường xá đi lại khó khăn, lại mưa nắng bom đạn, sợ không qua được chặng đường khó khăn nhất, mẹ để tôi lại cho bà ngoại ở Hải Phòng trông. Thế nhưng, bà ngoại từ chối vì lo cháu mình yếu thế này, chẳng may nó có bề gì thì bà ân hận, thế là gửi cháu lại cho con gái. Lúc ấy, tôi yếu lắm, mẹ kể, mấy người đi trên ca nô còn rỉ tai nhau là đi đến Quảng Ninh chắc chết.
Tôi lớn lên trên tay mẹ, qua bao nhiêu cuộc đấu tranh với bệnh tật, rồi cũng qua khỏi. Sinh Lê Vi thì mẹ Mai yếu hẳn, sức khỏe suy sụp đỉnh điểm, bà còn có 34kg. Không ngộ nhận về bản thân, tự ý thức một hình hài sức vóc thế này sao có sức hút trên sân khấu, bà không diễn nữa mà xin làm kế toán ở nhà hát – một nghề không phù hợp với bà chút nào.
Cho đến khi chị Lê Vân kiếm được tháng lương đầu tiên thì bà nghỉ hưu mất sức. Lúc đó, mẹ tôi đã nghĩ rằng mọi thứ thế là hết. Không ngờ, vì vóc dáng xác gầy gò ấy, mà năm 1982, lần đầu tiên bà được mời đóng phim Đứa con của hàng xóm.
- Có lẽ khi 3 cô con gái đi làm, có lương, cuộc sống của bà cũng bớt khó khăn hơn và có thể dành thời gian cho “đứa con tinh thần” nghệ thuật?
- Lần lượt 3 cô con gái đi làm, từ đấy bà làm mọi việc có thể như đan len, thùa khuy, bán hàng nước, bánh mì patê... từ sáng đến tối để kiếm thêm thu nhập cho gia đình. 4 nghệ sĩ - chồng và 3 con cứ thảnh thơi nhận hết chuyến công tác này đến chuyến công tác khác, cả lễ Tết cũng đi.
Bà chấp nhận nỗi cô đơn tuổi già, bà đã quá quen với việc làm hậu phương, đến mức bà mang một nỗi sợ rất chua xót: sợ Tết! Trong khi đó, các con thì rất háo hức đón Tết. Bà sợ Tết vì bà phải nỗ lực hết ba mươi mấy kg của mình để cố gắng lo toan cho cả nhà có cái Tết vui sướng, hoan hỉ.
Nỗi ám ảnh sợ Tết đi theo bà đến tận bây giờ, dẫu con cái trưởng thành, lập gia đình, có các cháu. Không được hưởng trọn vẹn tuổi trẻ, đến lúc về hưu thì phải xa con. Lê Vi sang Pháp theo chồng, bà lại mong ngóng con mỗi năm một lần về nước thăm mẹ, có khi nhớ quá bà còn một mình sang bên ấy thăm con.
Hàng ngày, bà vẫn hồi hộp chờ đợi các lời mời đóng phim, để được sống và được bù lại những tháng ngày tuổi trẻ. Tuổi đã cao, song lúc nào bà cũng háo hức, căng đầy nhiệt huyết và đam mê, đam mê hơn cả thời trẻ, tự phóng xe máy đi làm không cần ai đưa đi. Bà vui vẻ đến độ tăng lên được 20kg lận. Mọi người cứ trêu “về hưu mà được như bà Mai thì hãy nên về”.
Tôi thấy rất hãnh diện và may mắn có được một người mẹ nghị lực, khó khăn biết bao nhưng lúc nào cũng vui vẻ hoan hỉ. Cứ nhìn thấy bà là chẳng bao giờ thấy khó, trong khi không thể đếm được những cái khó bà đã vượt qua.
![]() |
Nghệ sĩ Lê Mai. Ảnh: VnExpress. |
Mỗi ngày nuôi con là một ngày tôi nhớ mẹ
- Ngày nay, thời gian và nhịp sống hối hả, sự ngăn cách giữa hai thế hệ luôn diễn ra, nên giữa con cái với người mẹ thường có khoảng cách, với Lê Khanh thì sao?
- Ngày xưa, cả gia đình tôi ở chung với nhau, 5 người chui rúc trong căn hộ 24m², gác xép, giường đôi, thêm chỗ ăn nữa là chật kín không gian. Họ hàng lên chơi thì khổ quá, không chu đáo được với ai bởi điều kiện chỉ có thế. Chị em ôm ấp nhau, nằm nghiêng như “úp thìa”. Bố mẹ, con cái ngăn cách nhau bằng chiếc riđô là xong, quá đơn giản. Bây giờ không thể sống thế được, phải có không gian riêng, tôn trọng cái Tôi cá nhân.
Đôi khi mình chẳng thấu hiểu tình mẹ, luôn nhìn thấy mẹ mình mạnh mẽ, cũng nghĩ vô tâm là mẹ mình chẳng yếu đuối bao giờ, thế là lại vô tư lao vào sự nghiệp. Hai mẹ con tuy gần nhưng “túm” được con gái để hỏi chuyện, bà cũng khá là vất vả vì vút một cái mà không “túm” nhanh thì con gái biến mất rồi. Mẹ lại chứng kiến sự bận rộn lo toan của con gái mình. Bà nhìn con như soi lại cuộc đời bà, rồi lại xót, lại thương. Thế là có cái gì hay hay lại dấm dúi cho con, con có cái gì ngon ngon bổ dưỡng lại dúi cho mẹ. Cứ khi nào ở nhà là tôi lại nấu nướng rồi mang sang ăn cùng với mẹ. Mẹ tôi vẫn hay đùa “con gái mà lấy chồng gần. Có bát canh cần nó cũng mang sang”.
Ở gần con cháu, bà thấy ấm lòng, yên tâm đi làm nghệ thuật, thi thoảng háo hức bay sang châu Âu thăm con gái út. Đến tận bây giờ, khi gặp những khó khăn về cả vật chất lẫn tinh thần cần hỗ trợ, các con cứ “alo” cho mẹ một tiếng là bà có mặt ngay lập tức, bất kể lúc nào, bất chấp mọi khó khăn, tình huống, luôn giúp đỡ con vô điều kiện. Có mấy đồng bạc tiết kiệm mà lúc nào con cần thì 5 chỉ phút sau bà đã rút hết đưa con, không cần biết ngày mai thế nào. Bà cứ đùa: “Lúc nào mẹ cũng sẵn sàng phất cờ truy phong”.
- Khi nào Lê Khanh muốn chạy thật nhanh về bên mẹ và khi đó mẹ thường nói với chị điều gì?
- Khi gặp những chuyện khó khăn buồn phiền thì tôi về ngay để được bên mẹ. Khi ấy, mẹ hay nói: “Mẹ tin ở hiền gặp lành. Giời thương cho mẹ ba cô con gái tuy tính cách và số phận khác nhau nhưng cả ba đều thành đạt, hiếu thuận. Niềm an ủi lớn nhất trong cuộc đời mẹ là thế. Mẹ tâm niệm, đúng là giời thương mẹ, cuối cùng đâu vào đấy cả. Cả ba đứa con của mẹ bây giờ đều đầy đủ, yên ấm. Sau tất thảy, mẹ càng thấm thía một điều cuộc đời không có gì hoàn hảo cả. Khi ta ngã thì phải biết đứng lên, đi bằng đôi chân của mình, đừng để mình ngã gục con ạ!”.
Bà cũng thường hài hước với tôi rằng: “Nếu không tin vào số phận, có lẽ mẹ đã chết từ lâu rồi. Đến bây giờ mẹ vẫn sống được thế này mà không phát điên mới thật chuyện lạ”.
Mình thì mỗi năm một trưởng thành, mẹ mình mỗi năm thêm một tuổi, cái lo toan vất vả đã chồng chất cả đời, nên giờ tôi lại có xu hướng giấu mẹ để bớt đi sự lo lắng cho mẹ, chỉ còn làm cho mẹ có nhiều niềm vui, tiếng cười.
- Ông bà ta có câu “Có sinh con mới biết lòng cha mẹ”, Lê Khanh trải nghiệm điều này ra sao?
- Nhìn các con, nghĩ lại tuổi thơ mình, tôi quay quắt lòng, đúng như câu các cụ thường nói: Có nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ. Hến và Thóc thông minh nhưng lơ đãng, lắm nỗi mẹ phải bực mình, rồi bình thản nghĩ, đành ngậm ngùi mà rằng, cái lơ đãng đấy nghe cũng quen quen, chung quy là chuyện “giỏ nhà ai quai nhà nấy”.
Một ngày nuôi con là một ngày mình bắt đầu thấm thía những khó khăn của mẹ mình khi chèo lái con thuyền gia đình. Bao nhiêu ngày nuôi con là bấy nhiêu ngày tôi nhớ mẹ.
Thú thật, do công việc quá bận rộn không tránh khỏi những lúc tôi chưa chăm sóc trọn vẹn cho con cái. Có khi diễn đến 10h đêm, vội vội vàng vàng về đến nhà, ăn uống xong, đồng hồ điểm 12h thì con cái đã ngủ. Bây giờ mình điều kiện như thế, mà mình nuôi các con còn vất vả thế, nghĩ lại càng thương mẹ ngày xưa khó khăn, mẹ tay không mà còn cố nuôi được mấy chị em nên người. Con mình đem về cho mình lo toan vất vả, mình lại nhớ ngày xưa mình cũng từng khiến cho bà bao phen đau đáu. Lo con vượt rào, sợ con trườn dần khỏi vòng tay mẹ, mình bỏ bớt đi những viên gạch đắp xây sự nghiệp, để chắt chiu từng giây từng phút, ở bên các con nhiều hơn, quan tâm đến các con nhiều hơn, và bao bọc chúng trong tầm mắt luôn luôn chuyển động của người mẹ. Tôi không nghĩ trên đời lại có những người mẹ chèo thuyền một cách dễ dàng. Vượt qua sóng to gió lớn bao nhiêu thì niềm kiêu hãnh mới lớn, niềm vui mới đầy, giá trị cuộc sống mới thực sự ý nghĩa. Chẳng có thuyền và chẳng có ai trên thuyền thì đó mới là cuộc sống bất hạnh.
![]() |
Lê Khanh tự thấy mình không được mạnh mẽ, bền bỉ như mẹ. |
Thèm một phần nhỏ sự mạnh mẽ của mẹ
- Có điểm gì ở Lê Khanh khác mẹ?
- Hồi nhỏ tôi hay lấy khăn mặt vặn vẹo thành búp bê, sợ ma, sợ gián, sợ đủ thứ... Lớn lên, tôi lúc nào cũng nhút nhát, bẽn lẽn chỉ bám chặt lấy mẹ. Đi học về là rúc vào ngủ với mẹ. Tôi tuổi mèo, mẹ tuổi hổ, chắc tôi là “hổ rừng vàng”, mẹ là “hổ rừng xanh”. Bà mạnh mẽ bao nhiêu thì con gái bà yếu đuối bấy nhiêu. Thực ra thì tính cách tôi giống bố Trần Tiến nhiều hơn, tức là mong manh dễ vỡ. Nhiều lúc tôi cứ soi lại tính cách của mẹ, đôi khi tôi thèm một phần nhỏ cái nhanh nhẹn, mạnh mẽ, bền bỉ của bà, cũng cố gắng “cải tạo” tính cách của mình cho giống “hổ mẹ”, nhưng biết sao được, “cha mẹ sinh con trời sinh tính” mà.
- Phải chăng vì tính cách này mà trong ba chị em cùng một mẹ sinh ra, Lê Khanh như một viên bi ve lúc nào cũng bình yên, trọn vẹn, hoàn hảo?
- Mẹ Mai lúc nào cũng đảm đang thu vén cho gia đình, có lúc bà rất lo lắng cho cuộc mưu sinh nhưng không ai nhìn thấy điều đó trong bà, bởi bà lúc nào cũng cười nói hào sảng, thảnh thơi, để không làm chồng con bận tâm. Dù khó khăn nhưng cách bà sống thì hào phóng. Với những đồng lương ít ỏi mà vẫn tổ chức, sắp xếp, cân bằng cuộc sống một cách yên ổn, nhàn nhã - đó là cái tài của bà.
Có một điểm tôi giống mẹ, đó là thích chăm sóc, lo toan cho gia đình và dù có lâm vào hoàn cảnh nào cũng sống cho đàng hoàng, qui củ. Nhà có người giúp việc, nhưng tôi thích tự tay chợ búa, cơm nước. Sáng sáng tôi mua đồ ăn sáng cho chồng con, pha cafe hai vợ chồng cùng uống, cùng nhau đưa đón con đi học. Cả tuổi thơ đã quen cùng mẹ gánh vác việc nữ công gia chánh nên giờ tôi thích nấu nướng, thích làm các món ăn ngon. Nhớ lại ngày nhỏ, tôi mê nấu nướng đến độ mỗi khi mẹ vắng, lại thường dùng bộ đồ nấu ăn nhỏ xíu để chế biến món ăn. Giờ tôi “bày vẽ” cơm nước như chơi đồ hàng, thậm chí còn thấy nó thú vị cuốn hút hơn được đi chơi.
Giới trẻ mù mờ và thực dụng
- Nhà văn Nguyễn Huy Thiệp có rất nhiều tác phẩm kịch, tại sao chị lại chọn Nhà Osin để "đưa" lên sân khấu?
- Cái này khó nói lắm. Với tôi nó như là cơ duyên vậy, giống như chúng ta không thể lý giải được tại sao hôm nay chúng ta chợt bắt gặp người này ngoài phố mà không phải người kia. Tôi chỉ biết rằng, khi đọc Nhà osin, tôi đã cảm thấy các nhân vật trong đó tôi đều đã từng bắt gặp. Trên đường phố, một đám đông đâu đó ngoài chợ, trong gia đình....đâu đó có bóng dáng nhân vật trong Nhà osin. Những lúc bắt gặp như thế, tôi tự cười một mình. Và khi có ý định chọn vở để đạo diễn, tôi đã nghĩ ngay tới Nhà osin. Kịch bản này rất thú vị.
Tốt nghiệp khóa học đạo diễn năm 2008, tác phẩm đầu tay Lê Khanh đạo diễn "Từ thiên đường đi về phía Bắc 3km" được đánh giá tốt. Sau 7 năm vắng bóng làm người phụ nữ của gia đình, Lê Khanh trở lại dựng vở Nhà osin, một kịch bản nổi tiếng của nhà văn Nguyễn Huy Thiệp. Lê Khanh đã có những phút trao đổi với phóng viên xung quanh việc chọn lựa Nhà osin để đưa lên sân khấu.
- Điểm thú vị trong kịch bản Nhà osin theo chị là gì?
- Theo tôi, điểm thú vị lớn nhất là diễn viên đã tìm thấy nhân vật để đóng. Nhân vật không chơi vơi "chân không đến đất, cật không đến giời", nó không phải là xa lạ mà chúng ta sẽ gặp những nhân vật rất điển hình trong cuộc sống. Tức là diễn viên có cái để diễn, để thỏa chí sáng tạo.
Thêm nữa, ngôn ngữ thoại trong Nhà osin cũng rất thú vị, nó mang tính cách của nhân vật rõ ràng, không phải nói hộ cho tác giả. Nhân vật trẻ nhất trong vở kịch là Mêluza vừa ít tuổi, vừa chân ướt chân ráo từ quê ra, hiện thân của những em bé mới lớn chân lấm tay bùn nhưng trong trẻo. Tưởng như nhân vật này chả có vấn đề gì lớn nhưng kết vở có thể thấy cô có sự từng trải bất ngờ. Đấy, thế hệ trẻ, thế hệ con em chúng ta bây giờ mù mờ và thực dụng như Mêluza vậy đó.
- Trong 7 nhân vật, chị ấn tượng nhất nhân vật nào?
- 7 nhân vật là 7 con đường, 7 cung cách ứng ứng xử khác nhau. Một ông Đại tá vui tính, hóm hỉnh, trải đời, rộng lượng. Ông không phải là một người được học hành nhiều nhưng lại có sự thông thái hiền triết. Toàn thân ông toát ra tinh thần hài hước, từ lời nói, nụ cười, ánh mắt, đến cả cách ăn mặc. Để lại ấn tượng cảm thông cho người xem. Một Oanh bé trong trẻo, đẹp đẽ, mong manh, tựa như thiên thần. Vô tư trong đời sống, trong tình dục, trong cuộc đời. Để lại ấn tượng bâng khuâng cho người xem. Một Oanh nhớn mạnh mẽ, hiểu biết, nóng nảy, bặt thiệp. Như một chiếc bóng khổng lồ, bao trùm và tạo ảnh hưởng đến xung quanh. Môt Thủy Trần vô vị, nhạt nhẽo, mặc cảm, có rất nhiều điều lộn xộn ở trong tính cách, loại người như cô sẽ phải chịu đựng những tác động của các thói đời nhiều nhất. Trong vở kịch, cô gần như người chứng kiến, tham gia vở kịch từ đầu đến cuối nhưng vẫn không phải là nhân vật chính.
Một bà Tơ vô duyên nhưng tận tuỵ, cái gì cũng biết, cái gì cũng đều không biết. Một Phú "điên" từ một kẻ ăn cắp trở nên giầu có nhờ làm ăn rất bản năng, không hoa mỹ, không thất vọng, lấc cấc nữa. Nhưng đấy là vẻ đẹp của tuổi trẻ. Một Mêluza mới lớn, hứa hẹn là một lực điền hảo hạng. Trong sáng và nguy hiểm. Và non nớt. Và hy sinh.
- Tại sao nhân vật thứ bẩy có tên Mêluza, một tên nước ngoài trong khi các nhân vật khác có tên thuần Việt?
- Tôi từng được nghe tác giả giải thích Mêluza là tên một con quỷ trong kinh thánh, được tác giả phác tính cách ngắn gọn: trong sáng và nguy hiểm... , nghe cái tên, khán giả phần nào hiểu được tính cách của nhân vật.
- Trong bản phân vai, chị có nhận vai bà Tơ trong kíp 2, sao chị chọn vai này mà không phải là nhân vật khác.
- 30 năm đứng trên sân khấu, tôi có thể khẳng định rằng tôi vào tất cả các vai trong Nhà osin đều "nuột" kể cả vai Đại tá. Tôi muốn dành những cơ hội diễn xuất cho các bạn trẻ. Trong Nhà osin, tôi cố tình chọn cả những diễn viên có kinh nghiệm trên sân khấu và cả những diễn viên mới vào nghề nhưng tôi tin họ sẽ không bị chênh lệch nhau về cách diễn. Nhiều khi sự trải nghiệm và kỹ thuật chỉ chiếm 30% sự thành công của vai diễn. Sự trong trẻo trong vai diễn cũng rất quan trọng.
Không sợ bị 'ném đá'
- Nhà hát Tuổi trẻ đã từng đưa Sang sông và Nhà có 5 anh em trai lên sân khấu nhưng tác giả kịch bản Nguyễn Huy Thiệp lại chưa ưng ý lắm, nó chưa nói hết được ý đồ của tác phẩm mặc dù toàn đạo diễn có kinh nghiệm dàn dựng. Một "đạo diễn trẻ" như chị, chị tự tin bởi điều gì để có thể hứa rằng, Nhà osin chắc chắn thành công?
- Cái mà tác giả Nguyễn Huy Thiệp lo nhất và cũng là thực tại của sân khấu những năm trước theo như nhận xét của khán giả là quá nghiệp dư, thiếu tính chuyên nghiệp. 4 năm học khóa đạo diễn, làm việc với nhiều người nổi tiếng, tôi học được ở họ tính chuyên nghiệp trong cách làm việc. Chuyên ngay từ những ngày tập kịch đầu tiên, tôi đã mời tác giả cùng tham dự để ông có thể theo sát được kịch bản. Đạo diễn, diễn viên, tác giả cùng được nói lên ý kiến của mình để làm sao tác phẩm đến với công chúng hoàn hảo nhất. Tôi tránh hoàn toàn sự xung đột giữa đạo diễn và tác giả. Chuyên nghiệp ngay từ lúc chọn và hướng dẫn diễn viên làm sao nói phải ra nói, diễn mà như không diễn..... Tôi tin rằng, với sự chuyên nghiệp trong cách làm việc với kinh nghiệm là diễn viên đứng trên sân khấu 30 năm nay, Nhà osin sẽ thành công.
Thêm vào đó, sở dĩ tôi tự tin đến vậy vì bên cạnh tôi cũng có một ê kíp làm việc cực kỳ chuyên nghiệp, bản thân tên tuổi và sự thành công của họ trong mọi lĩnh vực đã nói lên điều đó.
- Bản thân danh hiệu NSND dành cho chị đã là một ghi nhận đáng kể, mọi người yêu Lê Khanh cũng bởi sự thành công của chị qua các vai kịch, vậy khi quyết định dựng vở Nhà osin, chị có nghĩ nếu không thành công, chị sẽ bị "ném đá".
- Tôi không sợ bị ném đá, nếu sợ tôi đã không làm. Tôi chỉ nghĩ rằng, nếu mình cố gắng hết khả năng thì mình sẽ thành công
- Thông điệp chị muốn gửi đến khán giả trong Nhà osin là gì?
- Đây là dạng kịch bản nêu ra vấn đề. Không ai có thể định hướng được bạn hãy chọn hướng đi nào. Rất nhiều kịch bản chỉ nêu vấn đề, khơi gợi những vấn đề trong cuộc sống. Bạn đi theo ngả nào còn do quan điểm sống của bạn, nhu cầu của bạn. 7 nhân vật trong Nhà osin là điển hình cho sự chọn lựa hướng đi ấy, con đường ấy. Và khán giả khi xem xong vở diễn sẽ tự chọn cho mình một hướng đi. Ví như bản thân tôi, là phụ nữ, tôi luôn cố gắng giữ được phẩm chất tuyệt vời của người phụ nữ Việt Nam.
Cho nên, trong Nhà osin, tôi không muốn nhân danh, mà quả thực tôi cũng chả có khả năng nhân danh để hướng cho mọi người một hướng đi. Đó là xúc phạm. Cuộc sống ngày hôm nay, từng tầng bậc thế hệ tri thức và nhận thức. người nào cũng có sự từng trải trong tầng bậc của mình, mình không thể coi thường được. Trong nhà Osin không có nhân vật xấu nhưng cũng không có nhân vật tốt điển hình để ai đó noi theo. Tác phẩm này không có thông điệp duy nhất nào cả.
Theo VNN / VTC
- Hiếu Hiền: Thay tã thì được, cho ăn thì chịu (14:59:00 28/09/2012)
- Andrea và Baggio hôn nhau đắm đuối trong đêm (14:54:00 28/09/2012)
- Ca sĩ Minh Tuyết: Bằng Kiều rất sợ vợ (14:07:00 28/09/2012)
- Trí Nguyễn tặng xe 'khủng' mừng sinh nhật anh trai (11:39:00 28/09/2012)
- Á hậu Tú Anh: Không còn dám hồn nhiên vô tư như trước (11:33:00 28/09/2012)
Code_FB ADS_681x |
Video 336x288 |