- google.com, pub-4530016804051003, DIRECT, f08c47fec0942fa0
-
Theo lời kể của những người bạn thân, tình yêu của Thu Thảo và Trung Tín nhẹ ...
-
Tuấn Hưng xưng 'bố', gọi 'chúng mày' với ban tổ chức Bài Hát ...
-
Mới đây trên trang cá nhân của mình, Maya vừa đăng tải hình ảnh ăn mừng sinh ...
-
Thanh Vân tự chế ra chiếc 'tủ lạnh' để bảo quản sữa khi đi xa.
-
Cô thuê một căn nhà ở quận 11, sau đó sửa sang và cho thuê lại, hai mẹ con chỉ ...
-
Lá thư từ Mỹ bày tỏ sự bức xúc với vợ cũ và thể hiện tình cảm với mẹ.
-
Nam ca sĩ trải lòng về sóng gió hôn nhân thời gian qua và tự nhận mình vô tâm...
-
Lê Phương và diễn viên Quốc Trường thường xuyên ở bên nhau...
-
Linh Nga ở cùng cha mẹ và nói về chuyện riêng: 'Chúng tôi cư xử văn minh, ...
Ngọc Anh: Trông tôi "đầu mày cuối mắt" thế nhưng rất nặng tình
Ngọc Anh 'Sao Mai' chia sẻ: 'Tới giờ này, đàn ông với tôi có cũng được, mà không có cũng chẳng sao. Dù nhìn tôi, ai mà tin được là tôi đang không yêu ai cơ chứ? Nhưng tôi thì tôi đoán chắc giờ tôi khó tìm được người đàn ông nào hơn tôi lắm! Và nếu thế, thì thà ở vậy cho rồi!'
- Không, vẫn yêu chứ, sao lại không nhỉ? Mặc dù, đôi lúc cũng chả cần yêu…
- Ôi so với thời điểm tôi từng gặp chị là lúc chị vừa mới cưới và đang mang bầu đứa con đầu lòng, giọng điệu của chị lúc ấy có đâu chua chát thế này…
- Có khi chị nói đúng đấy, vì cái nhìn của tôi về đàn ông ở thời điểm này chắc không còn được trong sáng như xưa. Tôn trọng thì cũng đã từng tôn trọng rồi, yêu thương thì cũng đã tận cùng của yêu thương, tận 9 năm trời chứ có ít đâu, rồi mới làm đám cưới. Vậy mà, không biết sao, sụp đổ nhanh kinh khủng…
- Như người ta vẫn bảo, vợ chồng, nếu như cố vượt qua được 3 năm đầu, là coi như qua được cái “cửa tử” thứ nhất, gọi là công đoạn “dạo nhạc”…
- Nào có được 3 năm! Tệ là con vừa được 3 tháng, đã phải tính chuyện ly thân “tại gia”, tới lúc con 8 tháng, tình hình chẳng đỡ hơn, lại phải ly thân 2 nhà. Vài tháng sau thì ly hôn. Mỗi giai đoạn đâu mất như tầm vài tháng, thế thôi mà cũng đủ kết liễu một cuộc tình 9 năm! 9 năm ấy, người yêu là thần tượng, cuộc tình ấy là lý tưởng. Và cũng chính bởi là thần tượng, nên khi sống cùng nhà, thần tượng mới dễ sụp đổ…
- Trông “la đà” như Ngọc Anh mà có thể có một cuộc tình kéo dài tới tận 9 năm sao?
- Nhầm đấy! Trông tôi “đầu mày cuối mắt” thế thôi, nhưng chính xác là tuýp nặng tình. Đã yêu là yêu sống yêu chết, là đúng nghĩa “quên cả đường đi lối về” đấy chứ! Nhưng một mặt, yêu đương cũng rất trong sáng, nên mới yêu lâu được đến thế, suốt tận từ lúc cấp 3 đến ngang nửa cái bằng thạc sĩ kia mà, thì cưới…
- Thực ra, tôi không mấy tin vào những con số định lượng 3 năm hay 9 năm cho một cuộc tình đâu nhé! Vì nhiều khi là “làm tròn” với nhau cho… sang thế thôi, chứ thực ra, đứt gãy, thất thoát nhiều lắm, nhất là ở chặng cuối…
- Cái đấy thì tôi công nhận! Bên nhau lâu quá, tới lúc, nhiều khi nói thật là cũng chẳng còn yêu nhau nữa đâu, nhưng vì quá tôn trọng tình nghĩa, vì nặng gánh kỷ niệm… mà dứt áo không đành! Chứ đúng ra, là trước khi làm đám cưới, cũng đã từng có những dự cảm xấu, chứ không phải là không…
- Sụp đổ lớn nhất là gì?
- Là sự thất hứa. Đàn ông, tôi ghét nhất ở họ là chuyện thất hứa. Không làm được thì cứ bảo là không làm được, làm sao mà phải hứa, để rồi thất hứa? Trong khi, tính tôi thì quyết liệt, nguyên tắc, đã nói A thì phải là A, chứ không thể là A’. Cái gì nó đúng thì thôi chứ!
- Không du di chút nào sao? Ngộ nhỡ là nguyên nhân khách quan thì sao?
- Đấy, thì mẹ tôi nhiều lần cũng bảo: "Thôi vừa vừa thôi con ơi!". Nhưng khổ nỗi, cái tính tôi, nó không vừa vừa được! Sao nhỉ, nó gần như là một nguyên tắc sống của mình rồi, đã đi vào máu! Chẳng hạn, anh hứa anh sẽ đến, nhưng vì anh chưa xử lý xong một việc, nên anh không đến được, anh thất hứa. Trong khi, lẽ ra, anh hoàn toàn có thể gác việc đó lại, để giữ lời hứa của mình. Những kiểu xử sự như thế, đổ lỗi cho khách quan như thế, thường thì tôi không đánh giá cao. Mà đàn ông hay thất hứa, chị biết thường là vì sao không? Nói thẳng toẹt ra là vì họ thích nhập nhèm, vì cái kiểu không rõ ràng ấy thường có lợi cho họ hơn. Còn thì tội vạ đâu, đàn bà gánh tất…
- Nhưng nếu là, như người ta vẫn nói: đàn bà lấy chồng, lãi nhất là đứa con, thì xét cho cùng, mình cũng đâu có lỗ?
- Con cái là quan trọng, nhưng không thể nói đó là lãi lời. Tới giờ này, bố mẹ tôi về được lại với nhau, cũng chính là nhờ con cái. Nhưng như tôi đây, thì lại khác. Hình như tôi còn bị chứng trầm cảm sau sinh. Có thời gian sinh con chừng 3 tháng sau, tôi tự dưng chỉ muốn được ra đảo sống một mình, thậm chí còn chả cần con. Cuối cùng, đành phải dùng liệu pháp mạnh là đi du lịch…
- Nhìn cái cách bố mẹ quay lại với nhau mà chị không học được gì sao?
- Sự dứt bỏ, nếu là không đáng thì quay về là cần thiết. Nhưng nếu ai biết rõ chuyện của chúng tôi thì cũng đều nhất trí là nên bỏ…
- Chuyện này…, thôi được rồi, bỏ qua chuyện của tôi đi! Thì sao nào? Một cặp vợ chồng nếu là bỏ nhau vì những chuyện lớn như: cơm áo gạo tiền, danh vọng, quan điểm sống vênh nhau hay anh chồng suốt ngày nay chạy theo cô này mai cô khác thì là chịu, đúng không? Nhưng cũng có những cặp bỏ nhau vì những lý do không đâu. Nhưng những lý do không đâu ấy, có khi lại chỉ là dưới con mắt của người ngoài. Còn với người trong cuộc, có những chuyện tưởng như rất nhỏ nhưng dần dà, nó lại là chuyện lớn. Hoặc giả, khi đang yêu, thì nó là chuyện nhỏ, vì người ta có thể dễ dàng bỏ qua cho nhau hơn, cũng như luôn có thể cố gắng hết sức mình cho một việc nhỏ. Nhưng tới khi lấy nhau, thường thì đàn ông người ta chỉ còn để tâm đến những việc lớn mà bỏ qua việc nhỏ. Chỉ đến khi đứng trước miệng vực ly hôn thì mới hiểu rằng những việc nhỏ ấy đã thành to chuyện…
- Thanh Lam cũng từng nói với tôi rằng: Lúc sinh đứa con thứ 3, chị ấy cũng gần như rơi vào trầm cảm vì những quãng nghỉ liên tiếp, giữa lúc sự nghiệp đang ở đỉnh cao. Chuyện với Quốc Trung, vì thế có thể ít nhiều liên quan đến chứng trầm cảm đó... Vậy lỗi chắc gì đã là do người đàn ông của chị thất hứa?
- Cũng có thể vì lúc mới sinh xong, tôi cũng nôn nóng đi diễn lại. Lúc ấy lại xảy ra nhiều việc trong gia đình nữa, vợ chồng thì không được hòa thuận cho lắm nên tôi mới gần như rơi vào trầm cảm đấy chứ! Thế nên, cái mình tưởng là nguyên nhân, biết đâu lại là hậu quả…
Oải nhất là dạng đàn ông 'dở ông dở thằng'!
-Chị từng dành cho chồng cũ những lời trân trọng, ngay cả khi đã chia tay, về cách anh ấy yêu con, chăm con…?
- Thì đúng anh ấy là người đàn ông yêu vợ, yêu con mà! Về cơ bản là được! Nhưng có thể, do được sinh ra trong một gia đình quá đầy đủ nên ít nhiều anh ấy hơi an phận thủ thường, hơi dễ bằng lòng với những gì có sẵn. Cách anh ấy nghĩ về gia đình, chăm sóc tổ ấm cũng có phần hơi trẻ con, hơi đơn giản quá, không giống như một người đàn ông trưởng thành… Ôi nói chung là khi nói ra thì vẻ như mình có nhiều yêu cầu quá, nhưng hình như, đã là 2 con người ấy thì không nên ở với nhau, cái chân ấy thì không đi cái giày ấy được, chứ không hẳn là vì cái giày ấy xấu…
- Cái giày ấy có thể không xấu, nhưng biết đâu, khi mình nổi tiếng, mình dễ bề được nhiều đàn ông có máu mặt hơn, tài cán hơn để mắt, thì mình cũng có thể cần một cái giày khác cao hơn, lóng lánh hơn không?
- Đồng ý, khi trong gia đình, tôi là người kiếm được nhiều tiền hơn anh, thì lẽ đương nhiên, anh có cái khó của anh, và tôi cũng có cái khó của tôi chứ! Khó tới nỗi, cho dù tôi có cố tỏ ra bình thường thì anh cũng không bình thường được kia mà! Chị nghĩ mà xem! Gia đình hai bên đều có những khoản chi như nhau, những nghĩa vụ báo đáp như nhau, vậy lúc đó, như thế nào đây? Đàn ông dù ở địa vị cao hay thấp thì sự tự tôn quá cũng đều có nguy cơ dẫn đến tự ti. Bi kịch bắt đầu từ việc họ cảm thấy mình không thể hoành tráng được trước mắt vợ, tại sao vợ mình lại nổi trội hơn mình... Trong khi, về phía tôi, cái tôi cần ở đây, lại chỉ là một bờ vai ấm. Như bố tôi, khi người kiếm tiền chính trong nhà là mẹ tôi, thì bố tôi đã nguyện lo toan bếp núc, nhà cửa, để được là bờ vai ấm cho vợ mình…
- Vụ “bờ vai ấm” này nghe chừng không ổn nhỉ? Không kiếm được tiền thì… ở nhà quét nhà - phũ phàng thế sao?
- “Bờ vai ấm”, ý tôi không hẳn chỉ là thay vợ quét nhà, rửa bát… Nhưng một mặt, anh cũng không thể bắt vợ anh vừa kiếm được tiền lại vừa phải chu toàn nhà cửa, vừa là nô lệ tình dục kiêm osin… - Tại sao? Chị không thấy bất công sao? Mà nào tôi có cần nhiều nhặn gì đâu, chỉ là một cốc nước mát khi vừa ở ngoài đường về, một câu nói ấm lòng lúc chếnh choáng… Còn nếu không đủ sức làm được một bờ vai ấm cho vợ con thì anh phải trên cơ tôi đi, phải hơn hẳn tôi đi và đừng bao giờ quan tâm đến những đồng tiền tôi mang về nhà…
- Nghĩa là, để yên ổn, chị chấp nhận sự hoán đổi?
- Đúng, tôi chấp nhận! Còn hơn là phải ở với một tay dở ông dở thằng, đã không kiếm được tiền, không lo được cho vợ con lại còn muốn thế này thế nọ. Nói thật, tôi thấy có nhiều kiểu “dở ông dở thằng” như thế lắm! Kể cả mấy anh ra đường trông có vẻ hào hoa, nhưng đến khi về nhà, thì trời ơi, vợ con hứng đủ!
- Hic, nghĩa là, không kiếm được tiền thì đồng thời, không có tiếng nói?
- Tiếng nói, lúc đó, nó là sự sẻ chia, động viên vợ về mặt tinh thần, những lúc vợ mệt mỏi, áp lực, không được sao? Đương nhiên là cũng đừng nuông chiều quá để vợ mình thành một bà chủ…
- Có phải vì thế mà sau khi về lại với tự do, chị đã đi tìm một thế cân bằng khác - “trên cơ” mình?
- Đúng!
- Tôi nhớ là hồi xưa, cứ mỗi lần bị chê nấu cơm nhão thì y như rằng hôm sau kiểu gì tôi cũng nấu cơm khê… Sửa sai chưa bao giờ là chuẩn!
- Chị nghĩ là tại chị sao? Nhưng biết đâu, đó là tại gạo? Rằng, loại gạo ấy, thì kiểu gì nó cũng ra cái thứ cơm ấy, dù cũng với bằng ấy nước, bằng ấy dầu đèn củi lửa. Để có cơm ngon thì quan trọng nhất vẫn là chất liệu gạo. Tuy nhiên, vì tôi là người rất khéo nấu nướng nên ngay lập tức tôi sẽ có cách lý giải vì sao hôm ấy cơm khê. Và vì thế, sang hôm sau chắc chắn sẽ có cơm ngon...
- Cơm ngon, có chưa, thật không?
- Chị nghĩ là sao? Đấy là tôi đang nói chuyện nấu cơm. Chứ nếu như là trong ý của chị, thì đương nhiên phải là “cơm khê” thì giờ này tôi mới ngồi đây một mình chứ!
- Và đang cố lý giải vì sao cơm lại khê?
- Không, chỉ nghĩ là ai thì xứng với việc đánh đổi sự tự do mà mình đang có. Khi mỗi cuộc tình đi qua, mình chai sạn đi rất nhiều, mình lại là cái đứa yêu rất tốn thời gian nữa, nên làm lại lúc này, câu hỏi đầu tiên chắc chắn phải là: Có đáng?...
- Chị có tin vào cổ tích không?
- Một đồng nghiệp lớn tuổi từng đi qua đổ vỡ nói với tôi rằng: "Con ơi, đừng tin thằng chồng sau nó sẽ tốt hơn thằng chồng trước, khó lắm! Vì nếu đàn ông thành đạt thì đừng mong họ trong sáng, đàn ông đẹp trai thì đừng mong họ chung tình, đàn ông vừa giỏi vừa giàu lại vừa đẹp trai nữa thì chắc chắn luôn đi kèm đào hoa… Chỉ có đàn bà mình là không nguôi hy vọng thôi!". Nhưng dẫu sao thì tôi vẫn tin rằng có những câu chuyện cổ tích dùng được cho cả trẻ con và người lớn.
- Vậy, lúc này, chị chờ đợi người đàn ông nào?
- Thực sự là nếu để chọn, tôi vẫn luôn mong mỏi hơn hết một bờ vai ấm. Mình càng ở đỉnh cao, càng được săn đón, thì khi về đến nhà, mình càng cần một vòng ôm đủ ấm để mình có thể rúc vào đó mà ngủ. Đời nghệ sĩ, trông thì ồn ào lấp lánh thế thôi, nhưng kỳ thực, nhiều lúc chống chếnh cô đơn lắm, không hiểu sao... Vậy, nếu như không thể đồng hành, chia sẻ, thì làm ơn, để yên đi! Sau tất cả, tôi thấy, người đàn ông tôi tôn trọng nhất vẫn là người đàn ông biết mình biết người – thế thôi đã đủ để hơn mình rồi! Nào có ai bảo khi mình nóng giận mà người đàn ông của mình xuống nước thì đó là một thằng hèn và nhu nhược đâu! Không đúng! Không phải!
- Vậy, chị từng gặp được người đó chưa?
- (Ôm đầu) Chưa! Tôi chưa!
- Nhưng ít ra là cũng đã gặp được người chịu lo cho mình?
- Đúng!
- Sự ấm áp, có không?
- Có chứ! Và “ấm” ở đây không phải ở chỗ họ giàu hay nghèo mà là họ chịu bỏ tiền cho mình. Họ không nói suông. Nói thật là tới giờ này tôi ngán các thể loại nói suông lắm rồi, dù là những lời có cánh! Ăn thua là khi anh thấy bạn gái anh vất vả, anh có dám bỏ tiền ra lo cho bạn gái mình đỡ vất hay không? Cũng giống như trong nhà, con cái cứ bảo thương bố mẹ, nhưng không lo cho bố mẹ, ích gì? Chứ bây giờ, yêu nhiều yêu ít, chả biết đâu được! Vì người ta có mất tiền để nói đâu, nói sao chả được!
- Ôi nhưng nếu không có tiền thì tiền đâu mà sưởi ấm?
- Thế này: nếu như anh có 1000, mà vì yêu tôi, anh dám bỏ hết cả 1000 ấy cho tôi, thì cũng còn hơn chán vạn cái anh có 1 tỷ, nhưng chỉ dám bỏ ra cho tôi có 1000 trong số ấy…
- Nó cũng còn tùy hoàn cảnh, còn tùy thuộc vào cái thế của chị, vị trí của chị ở đâu, trong những “phép cân đối” của anh ta…
- Vậy nếu chị là người đến sau, hoặc cái sự lo cho nhau ấy nó đến vào lúc “anh đang ràng buộc”, thì sao? Sự áy náy, có không?
- Tôi thấy, đàn ông thì tham, đàn bà thì hay hoang tưởng, nên mới hay làm nên những câu chuyện buồn cười trong tình yêu! Và cũng chính vì hoang tưởng, mà không ít người đàn bà đã tự giày vò dằn vặt rằng mình đang làm tổn hại đến hạnh phúc gia đình nhà người ta. Nhưng nói thật nhé, chưa chắc đã làm tổn hại được gia đình nhà người ta đâu, thật đấy! Vì thường thì, đàn ông đã ở vào tầm đấy rồi, họ giỏi cắt đặt mọi việc lắm, họ không ngu gì dâng hết cả gia tài của họ, gia đình của họ cho mình đâu, đừng mơ! Nói cho biết để mà còn sợ!
- Hỏi thật nhé, vị đắng tình – tiền, chị nếm chưa?
- Có những chuyện, nhìn bề ngoài, thì đúng là người ta chỉ có thể thấy được thế thôi: anh cho cô ta tiền, và cô ta cho anh tình. Nhưng kỳ thực, đứng trong cuộc, thì không phải thế đâu, không đơn giản thế đâu! Đại gia, nhìn ở một góc độ công bằng và tích cực, họ hẳn nhiên hầu hết phải là những người có đầu óc chứ, chứ đâu thể ăn may mãi được. Vậy thì người đàn bà họ chọn (không tính chuyện bóc bánh trả tiền) phải là thế nào chứ? Như tôi đây, chẳng hạn, ừ thì cứ cho là có một chút nổi tiếng, tài năng đi, nhưng đâu phải chân dài, đâu quá xinh đẹp, lại đã qua một lần đò, một nách con nhỏ…, thì sao? Chỉ là, những người đàn ông thành đạt, thì thường là họ đã có chủ. Thế nên, nếu như không tiện ở cạnh nhau thì tốt nhất là cứ đứng xa nhau ra, hy vọng tới lúc cuối đời, còn cầm được tay nhau thì cầm…
- Tới lúc này, có thấy đàn ông có mẫu số chung không?
- Có chứ, tất nhiên! Như đã nói, đấy: sự tham lam! Tham lam, nên mới phải thường xuyên nhập nhèm. Và cái sự nhập nhèm ấy nó dẫn đến nhiều chuyện lắm. Nó giống như cái anh chàng Adam, một khi đã cắn một miếng táo rồi thì đừng mong anh ấy dừng lại, anh ta đã ăn là phải ăn bằng hết nhé! Trong khi, khổ thân đàn bà chúng ta, ngay cả khi đã quay đi rồi, với biết bao nhiêu là ẩn ức, thì cũng vẫn nhẫn nại đợi chờ một sự hồi tỉnh của đoàn tụ. Nói gì thì nói, tôi vẫn đánh giá cao sự nhẫn nại của người đàn bà hơn người đàn ông…
- Nhưng chị thì không? Không có chuyện nhẫn nại, nếu như tham lam, thất hứa.
- Không thể nói là không nhẫn nại, khi người ta giữ được một cuộc tình 9 năm, và ít nhất, cũng đã từng cho nó một kết thúc có hậu…
- Lê Minh Sơn có vẻ khoái câu này, tất nhiên không phải do Sơn nghĩ ra: “Đàn bà cho tình dục để nhận về tình yêu, đàn ông cho tình yêu để nhận về tình dục”, chị thấy sao?
- Thôi thì đúng rồi! Câu đấy chắc là đúng đấy! Kể cả một thi sĩ chắc cũng chỉ có thể… nói hay được đến thế mà thôi! Nhưng nên nhớ là đàn ông, ngay cả khi hứng thú tình dục không còn, song bù lại, nếu có những thứ giấy tờ ràng buộc khác, về con cái, về tài sản…, thì thường là họ “chịu đựng” giỏi lắm đấy! Giỏi hơn phụ nữ là đằng khác!
- Chồng cũ chị vẫn thường xuyên thăm con gái chứ?
- Anh ấy vẫn có trách nhiệm nuôi con về mặt kinh tế và rất thường xuyên ghé thăm con.
May là do có bố mẹ và chị gái hỗ trợ về mặt nuôi con gái rất nhiều, nên tôi cũng nhẹ nhàng trong việc chăm con.
- Tôi đang tò mò muốn biết là anh ấy đã lập gia đình mới chưa?
- Có rồi, anh ấy đã cưới vào năm ngoái. Anh ấy có mời tôi tới đám cưới, nhưng chẳng may tôi lại có lịch biểu diễn trong Sài Gòn rồi.
- Không dự lễ cưới, chị có thoáng buồn khi nghe tin anh ấy lấy vợ mới?
- Hôm đó tôi đang đi ăn kem trong Sài Gòn và nhận được điện thoại của anh ấy. Chẳng hiểu sao tâm trạng tôi lúc đó rất bình thường. Tôi có nói với anh ấy rằng, em chúc anh hạnh phúc, cố gắng giữ gìn hạnh phúc anh nhé!
- Chị đã gặp mặt vợ mới của anh ấy chưa?
- Chưa, à mà rất có thể đó là một trong những cô bạn mà anh ấy đã dẫn về nhà thăm con gái.
- Nếu không làm nghệ thuật, chị có nghĩ mình cũng đã sớm tái hôn hơn?
- Cũng có thể, vì hiện tại tôi rất khó kiếm chồng, kiếm người trẻ tuổi hơn mình thì không hợp, người thành đạt thì họ đã có gia đình rồi, nhưng biết đâu sau này tôi có chồng vừa ý thì sao nhỉ, (Cười).
- Sau này tái hôn, chị sẽ không ngại để tổ chức một đám cưới rình rang và hoành tráng chứ?
- Nếu yêu nhau và có điều kiện thì làm chứ có sao?
Nhìn mặt rất ‘ngu’ khi hát nhép! - Chị đang quan tâm nhất về vấn đề nào của showbiz Việt? - Có lẽ là chuyện hát nhép và cấm hát nhép, đặc biệt sau khi chỉ thị số 65 của Bộ ban hành. Đây cũng chẳng là chuyện mới mẻ gì, vì hát nhép vốn diễn ra rất lâu rồi, nhưng cơ quan quản lý vẫn không thực hiện được thôi. Đúng dịp Bộ ra quy định xử phạt vấn đề nghệ sĩ ăn mặc phản cảm, nên tiện thể thì “xử” luôn chuyện hát nhép. Nếu Bộ làm được thì tốt quá đi chứ, tôi ủng hộ cả hai tay, hai chân, vì không thể để vàng thau lẫn lộn mãi được. Nếu một ca sĩ biết kết hợp được giữa việc vừa tạo dựng hình ảnh, vừa nâng cao giọng hát thì tốt quá. Nhưng nếu đã là ca sĩ mà chẳng chịu đầu tư vào giọng hát, cứ mải mê đi lo đánh bóng tên tuổi, kiếm nhiều show và hát nhiều tiền hơn ca sĩ “gạo cội” thì thật khó chấp nhận. - Chị hoàn toàn đủ tự tin về khả năng hát live của mình để thẳng thắn bày tỏ những quan điểm về nạn hát nhép mà không sợ mất lòng đồng nghiệp trong nghề sao? - Tôi tự tin vào khả năng hát live của mình và tôi tin những người làm nghệ thuật chân chính, có giọng hát đích thực sẽ rất mừng khi nghe nói đến chỉ thị 65 này. Riêng cá nhân tôi, ngoại trừ phải hát nhép theo quy định của nhà đài, thì chỉ một lần trong đời tôi hát nhép là sau khi sinh con. Đó là vào năm 2007, sau khi sinh con gái được 3 tháng, tôi từ Quảng Ninh lên Hà Nội biểu diễn. Lúc đầu tôi định hát bài Anh yêu em, nhưng vì là chương trình ca nhạc ngoài trời, hát Anh yêu em, tôi sợ không khí sẽ bị loãng, nên chọn ca khúc mới, sôi động hơn để trình diễn. Ai ngờ, đĩa bị dập do quá trình cop nhạc bị hỏng. Bất ngờ bị lộ màn hát nhép, nói thật nhé, đó là một nỗi nhục, sự cẩu thả và là bài học xương máu trong nghề. Tôi như muốn tìm một lỗ nào đó để chui mặt ngay xuống đất cho hết nhục, nhưng chẳng có chỗ nào để chui. Sự cố này đã dạy cho tôi một bài học, từ đó về sau tôi không bao giờ dám hát nhép. - Với bản lĩnh và kinh nghiệm đứng trên sân khấu sau bao năm làm nghề, sao chị không cố nghĩ ra một cách nào đó để xử lý để tình huống này theo hướng “đỡ nhục” hơn? - Xử lý làm sao được, ai cũng biết bị dập đĩa. Kinh khủng quá, giờ nhắc lại tôi vẫn thấy nhục. - Một ca sĩ ngôi sao cho biết chị ấy rất quê miệng khi hát nhép. Riêng chị có cảm giác thế nào khi bị rơi vào trường hợp này? - Người tôi cứ cứng đơ, đơ như cây cơ, mất hết cảm xúc, nhìn mặt bị quê và trông rất ngu. Thật đấy, mặt tôi trông đần lắm khi hát nhép, bởi khi hát nhép, tôi cứ lo làm sao để mình bớt run, bớt lo lắng, cố canh hốc miệng, há mồm cho khớp với đĩa nhạc thu sẵn. - Nếu Bộ làm triệt để, chị có nghĩ rằng sẽ có khoảng từ 70–80% ca sĩ sẽ phải giải nghệ? - Tôi thấy sẽ chẳng có chuyện giải nghệ đâu, đấy là cái nghề kiếm cơm cơ mà. Lúc đó các lò luyện thanh sẽ đông khách chứ đâu bị ế ẩm. Nếu Bộ làm triệt để, tôi nghĩ những ai có ý thức thì phải cố gắng trau dồi giọng hát, chứ không là sẽ bị nguy cơ đào thải kinh khủng lắm. Nói chung, làm nghề thì phải giỏi nghề, chứ đừng làm nghề theo kiểu lấy nhảy làm chính, còn hát chỉ là phụ. Nếu chỉ làm nghệ thuật thì rất khó giàu! - Khá im ắng trên khắp các mặt báo và nhiều sân khấu ca nhạc, chị đang làm gì trong thời gian này. - Tôi là trường hợp rất đặc biệt, từ trước đây đến giờ phút này, ở Hà Nội tôi vẫn là gương mặt ca sĩ được mời hát event nhiều. Đặc biệt sau chương trình Cặp đôi hoàn hảo, show diễn của tôi tăng gấp đôi. Đó là sức mạnh của việc tham gia các chương trình truyền hình thực tế, vì nó rất có ý nghĩa. Tôi không thể phủ nhận mình đã thành công hơn sau khi tham gia các chương trình này. Tuy nhiên, khi đã là ca sĩ, tôi biết khán giả đòi hỏi mình phải luôn có những sản phẩm âm nhạc mới, nên sau một thời gian dài cứ mải mê tham gia các gameshow, vừa qua tôi dành hầu hết thời gian cho việc thu âm và quay clip mới. Trong năm nay tôi quyết tâm làm cho được một cái đĩa nhạc có sự đầu tư về mặt chuyên môn. - Vì sao chị vẫn chưa nghĩ đến một liveshow cho riêng mình? - Có nghĩ chứ, nhưng để làm show, tôi nghĩ dòng nhạc của mình chưa đủ phong phú. Đã làm thì phải làm cho ra trò, không nên làm để có, nên tôi muốn mình chín mùi hơn nữa. Đặc biệt, làm show thì tôi phải chấp nhận hoặc huề vốn, hoặc lỗ. Nói chung, làm nghệ thuật là phải làm cho mình thích cái đã. Đôi khi tôi còn có suy nghĩ, làm nghệ thuật thì phải làm cho thoải mái, đó gọi là “chơi nghệ thuật”. - Nó có đồng nghĩa với việc, đã làm nghệ thuật thì không nên tính toán? - Nói không tính toán cũng chưa đúng, vì bất kể làm gì thì mình cũng phải suy nghĩ. Nếu làm mà không mang lại mục đích cụ thể nào thì làm gì có động lực. Tính toán ở đây không phải kiểu “dưa, cà, mắm, muối”, mà là làm để mình vừa hạnh phúc, vừa có động lực làm nghề. Nói chứ, nghệ sĩ có tính toán cỡ nào thì cũng không bao giờ giàu đâu, chắc chắn vậy. - Nhưng showbiz Việt vẫn đang có rất nhiều nghệ sĩ sắm được nhà lầu, xê hơi, hàng hiệu giá “khủng” đó thôi! - Hoài nghi, (Cười). Đương nhiên họ sẽ làm nghề khác nữa đó là kinh doanh. Nếu không kinh doanh thì tôi hoài nghi. - Chị có nghĩ việc một nghệ sĩ biết cách sử dụng scandal hiệu quả cũng chứng tỏ phần nào về khả năng tính toán khôn khéo khi làm nghề? - Thật ra ngày xưa tôi dị ứng scandal lắm. Nhưng gần đây, sau khi chịu khó nghiên cứu tình hình showbiz thế giới, tôi thấy đó là một cách làm rất riêng biệt. Bởi khi làm kinh doanh, người ta rất sợ scandal, càng kín đáo càng tốt, nhưng với một ngôi sao, họ còn hoạch định ra từng bước đi của scandal và có kế hoạch scandal hẳn hoi. Họ tái tạo hình ảnh, tạo cho ca sĩ một phong cách scandal riêng chứ không làm theo kiểu vô tội vạ. Có người sẽ sử trung thành với kiểu scandal như thích phát ngôn gây sốc, có người chú trong và chuyện ăn mặc, có người thì đánh vào vấn đề tình ái, đánh ghen… - Khi chị nói thế này, hẳn sẽ có không ít người nhớ lại và cho rằng chuyện nụ hôn với Quách Ngọc Ngoan trên sân khấu “Cặp đôi hoàn hảo” và scandal “thuê bao ảo, sim rác” trong chương trình “Bài hát yêu thích” chỉ là một trong những kế hoạch PR của chị. Chị nghĩ sao? - Về chuyện hôn với Quách Ngọc Ngoan, không phải do hai người nghĩ ra mà là ý tưởng của cả nhóm, vô tình nụ hôn gây hiệu ứng khán giả thôi, còn những gì liên quan tới Bài hát yêu thích, ai muốn biết thì cứ gọi cho ban tổ chức, (Cười). Tôi chỉ cổ xúy chuyện nghệ sĩ nên có scandal khi nào họ làm scandal chuyên nghiệp, tạo dựng được hình ảnh và không quá ảnh hưởng đến thuần phong, mỹ tục và vi phạm chuẩn mực văn hóa, pháp luật Việt Nam. - Vậy nếu phải làm kế hoạch PR bằng scandal cho ca sĩ Nguyễn Ngọc Anh, chị nghĩ mình sẽ nên khai thác vấn đề gì ở giọng ca này? - Tôi đang chú tâm vào việc xây dựng hình ảnh người phụ nữ của gia đình, dù có thể gia đình tôi bị khuyết người chồng. Thế nên, so với xã hội hỗn loạn đang diễn ra xung quanh, đương nhiên tôi hơi bị chìm lấp. Mọi người nên hiểu, tất cả những scandal đã xảy ra với tôi là do tự nhiên nó vậy chứ tôi chưa từng cố ý. |
Theo Đẹp / VNN
- Mr. Đàm - Phương Thanh gần sát nhau cũng coi như không (17:57:00 09/07/2012)
- Nhạc sĩ Lữ Liên từ trần tại Mỹ (17:20:00 09/07/2012)
- Thăm nhà nghệ sĩ Tạ Minh Tâm (16:54:00 09/07/2012)
- Những món đồ trong túi Phương Trinh (14:15:00 09/07/2012)
- Quỳnh Chi dạo phố với bụng bầu 7 tháng (11:43:00 09/07/2012)
Code_FB ADS_681x |
Video 336x288 |