Truyện: Cậu bé và cây táo
Ngày xửa ngày xưa, có một cây táo rất to và một cậu bé. Cây yêu cậu bé lắm và cậu bé thì ngày nào cũng tới chơi với cây.
>> Truyện: Món quà kỳ diệu của Thỏ con
>> Truyện: Đám mây tham lam
Cậu bé trèo lên ngọn cây,
hái táo ăn và ngủ trưa dưới bóng mát. Cậu yêu cây lắm và cây cũng thật hạnh phúc vì điều này. Thời gian trôi đi, cậu bé đã lớn hơn và không còn đến chơi với cây hàng ngày nữa. Một ngày, cậu bé trở lại chỗ cây táo, dáng vẻ buồn rầu. Cây nói: “Hãy lại đây chơi với ta”. “Cháu đâu còn là con nít, cháu không trèo cây nữa. Cháu muốn có đồ chơi và cần tiền để mua chúng” - cậu bé trả lời. Cây đáp: “Ồ, thật tiếc là ta không có tiền nhưng cháu có thể hái tất cả táo của ta để bán". Cậu bé mừng lắm. Cậu vặt trụi táo trên cây rồi vui vẻ ra đi.Sau đó, cậu bé chẳng hề quay lại khiến cây buồn. Một hôm, cậu bé (nay đã trở thành người đàn ông) quay lại. Cây táo mừng ra mặt: “Hãy lại đây chơi với ta”. “Tôi đâu có thời gian chơi. Tôi phải làm việc nuôi gia đình. Chúng tôi cần một ngôi nhà để ở. Cây giúp tôi được không?” - cậu bé hỏi. Cây đáp: “Thật tiếc, ta chẳng có nhà cửa gì nhưng anh có thể chặt cành của ta để làm nhà”. Thế là người đàn ông chặt trụi cành cây và vui vẻ ra đi.
Cây táo vui mừng nhìn theo người đàn ông hạnh phúc. Nhưng từ đó anh ta không lần nào quay lại chỗ cây. Cây lại buồn rầu và cô đơn. Một ngày hè nắng cháy, người đàn ông trở lại. Cây mừng khôn xiết: “Hãy lại đây chơi với ta”. “Tôi già rồi. Tôi muốn đi chèo thuyền để thư giãn. Cây cho tôi một chiếc thuyền được không?” - người đàn ông hỏi. Cây đáp: “Hãy dùng thân ta làm thuyền. Anh có thể chèo thuyền thật xa và được hạnh phúc”. Thế là người đàn ông đốn thân cây làm thuyền. Ông ta chèo thuyền và suốt một thời gian dài không trở lại.
Cuối cùng, sau rất nhiều năm, người đàn ông quay lại. Cây nói: “Xin lỗi con trai, nhưng ta chẳng còn gì cho con nữa. Chẳng còn táo cho con”. Người đàn ông đáp: “Không sao, con cũng chẳng còn chiếc răng nào để ăn”.
Cây lại nói: “Chẳng còn thân cho con leo trèo”. “Con đã quá già không thể trèo cây được nữa” - người đàn ông trả lời.
Cây tiếp tục bảo: “Ta thực sự chẳng còn gì để cho con... Thứ duy nhất còn lại là gốc của ta”. Sau đó, cây rưng rưng nước mắt. Người đàn ông trả lời: “Con đâu có cần nhiều, chỉ cần một chỗ nghỉ ngơi. Con đã quá mệt sau bấy nhiêu năm trời”. Cây bảo: “Ổn rồi. Gốc cây già là nơi tốt nhất để tựa mình. Hãy ngồi xuống đây với ta mà nghỉ”. Người đàn ông ngồi xuống. Cây táo hạnh phúc mỉm cười, mắt nhòe lệ.
Bài học đạo đức: Chúng ta ai cũng có "cây táo của mình" - đó là bố mẹ. Ngày bé, chúng ta thích chơi đùa với bố mẹ. Lớn lên, chúng ta rời xa bố mẹ, chỉ để quay về khi cần thứ gì đó hoặc nếu chẳng may gặp chuyện rẳc rối. Bất kể lý do gì, bố mẹ luôn có mặt và trao cho chúng ta tất cả những gì bố mẹ có, miễn sao con mình hạnh phúc.
Bạn có thể nghĩ cậu bé đã quá thô bạo với cây táo nhưng đó chính là cách chúng ta thường cư xử với bố mẹ mình. Chúng ta coi những điều bố mẹ làm là nghĩa vụ và không coi trọng điều đó. Hãy biết quan tâm tới bố mẹ.
Bác sĩ Thủy
Dịch từ truyện The boy and the Apple tree.
- Truyện: Một bông hoa mỗi ngày (09:22:00 07/03/2012)
- Truyện: Những chiếc bánh quy cháy (09:02:00 29/02/2012)
- Sách giáo khoa tiểu học 'trọng nam khinh nữ' (16:46:00 22/02/2012)
- Hậu Giang: Bé 5 tuổi bị cô giáo đánh tím bầm người (00:08:00 16/02/2012)
- Cha mẹ than tiếng Việt lớp 1 khó hiểu (09:09:00 14/02/2012)
Code_FB ADS_681x |
Video 336x288 |