Billboard
- google.com, pub-4530016804051003, DIRECT, f08c47fec0942fa0
Tiêu điểm
-
Mùi sữa hoi hoi tỏa ra từ người Thủy khiến Bình không thể chịu nổi phải cắp gối ...
-
Sau thời gian ngắn sống chung, nhiều anh hoảng hồn khi thấy vợ siêu lười...
-
Không biết bao nhiêu lần, Hoa phải rơi vào tình cảnh xấu hổ đến mức chẳng biết ...
-
Sau 20 năm hen mãn tính, ông Hùng đã tìm được cách chữa trị cho mình.
-
Anh Thạch ngán ngẩm với thói đánh hơi vô tội vạ của vợ.
-
Sợ chồng 'tòm tem' bên ngoài nên dù rất mệt nhưng My vẫn đòi chồng ...
-
Phụ nữ cần sẵn sàng học cách nấu ăn theo khẩu vị, công thức của mẹ chồng...
Vợ như "hến"
21:39:40 17/05/2013
Dù Tuân đã nhắc nhở vợ nhưng trong buổi gặp mặt với công ty anh, Hiền cũng chỉ gật đầu với mọi người thay cho lời chào rồi lặng thinh cho đến cuối buổi. Sau hôm đó, giám đốc “tặng” Tuân câu xanh rờn: “Vợ mày được cái… khinh người”.
Vợ ít nói, nhà “đóng băng”
Người phụ nữ vẫn luôn được ví với cái “đài phát thanh”, trong gia đình, nhất là những gia đình neo người, chiếc “đài” này chính là bản gắn kết cũng như mang lại lời nói, tiếng cười cho thành viên. Nhưng khi người vợ “cạy” không ra nửa lời thì mái ấm gia đình trở nên “đóng băng” và không ai khác, chính người chồng phải sống trong “cực hình”.
Mới đầu Tuân “chết” Hiền cũng vì cô ít nói. Vào phòng nữ ký túc xá chơi, các cô gái khác nhao nhao như sợ người khác cướp mất lời, còn Hiền vẫn ngồi ở giường không nói câu gì. Tuân theo đuổi Hiền từ hôm đó…
Kể cả khi yêu nhau rồi, Tuân nhiều lần phát hoảng vì Hiền chỉ biết… cười trừ. Bố mẹ anh phản đối vì cho rằng Hiền không biết ăn, biết nói nhưng yêu Hiền, lại nghĩ chắc Hiền còn ngại nên anh vẫn quyết lấy cô bằng được.
Khi đã thành vợ chồng, Hiền vẫn kín tiếng Tuân mới thấm thía hết nỗi khổ của mình. Nhà chỉ có hai vợ chồng, thoải mái để chuyện trò nhưng đi làm về, ngoài lời chào chồng lí nhí như mắc trong cổ thì gần như Tuân không nghe lời nào khác của Hiền. Năm thì mười họa, việc gì cần đến anh, Hiền mới lên tiếng.
Nhiều hôm trong bữa ăn, Tuân gợi ý chuyện công việc, đồng nghiệp của Hiền để cô “cởi mở” nhưng câu duy nhất anh nghe được: “Mọi thứ bình thường, chẳng có chuyện gì cả”. Hiền không nói, Tuân cũng đâu có hứng trò chuyện, chẳng lẽ anh ngồi nói một mình khi không có người đáp lại. Vì thế, gia đình Tuân lúc nào cũng lạnh teo như cơm nguội.
Cưới vợ hơn năm năm, con trai đã gần bốn tuổi nhưng Lịch phải “nhắm mắt” để sống ly thân và chờ ngày… ly hôn với Nga vì anh không thể chịu đựng hơn được nữa việc vợ mình cứ như ốc sên, không bao giờ chịu mở miệng.
Về mọi mặt, Nga không có điều gì để chê: đảm đang, khéo làm và hiền lành nhưng bản tính ít nói làm Lịch thấy sợ. Ngay bố mẹ Lịch, có dịp ở quê lên thăm con cháu, giỏi lắm cũng chỉ ở được vài ngày vì thấy Nga cứ im ỉm ai mà chẳng thấy ngại. Ai làm điều gì không vừa lòng, Nga không nói cũng chẳng góp ý mà âm thầm tự mình đi “sửa sai”.
Có lần, mẹ chồng cô phơi quần áo không theo ý của Nga, lẽ ra cô góp ý để bà chỉnh lại thì Nga vẫn mặc bà phơi. Sau đó, cô âm thầm đi… phơi lại. Mẹ chồng Nga ức lắm, thấy mình bị xúc phạm bỏ thẳng về quê.
Lịch hy vọng, sinh con rồi Nga sẽ hoạt náo hơn nhưng rồi anh cũng phải thất vọng vì ngay với con… Nga cũng “giữ lời”. Ngoài vài ba tiếng ầu ơ với con, chẳng mấy khi Nga biết trò chuyện với nó. Mẹ ít lời, nên con trai của hai người mãi đến gần ba tuổi mới bì bõm nói được vài câu.
Lịch góp ý với Nga không biết bao nhiêu lần nhưng cô vẫn chỉ im ỉm: “Em không thích nói từ nhỏ, không sửa được”. Cuối cùng, anh phải chọn nước… ly thân, chưa chia tay là vì con. Lịch ước gì, lúc này Nga “lên tiếng” với anh để giữ hạnh phúc gia đình nhưng cô vẫn giữ im lặng dù vẫn nấu nướng, giặt giũ cho anh bình thường. Đến mức này, có thương Nga, thương con đến mấy thì Lịch cũng biết không còn gì có thể cứu vớt được nữa.
Mất mặt vì vợ
Lấy một cô vợ ít lời nên không ít lần Bá bị mất mặt với bạn bè, đồng nghiệp. Ai đã đến nhà anh một lần thì không bao giờ dám đến lần thứ hai vì họ tưởng Sương, vợ anh… khó chịu.
Có dịp, mấy cậu bạn hồi đại học đến nhà Bá tụ tập. Bá cũng báo trước với Sương và chính cô chuẩn bị đồ nhậu cho mọi người. Khi bạn chồng đến, Sương bê đồ ăn ra, cúi đầu cho phải lễ, thấy mình đã hết việc cô đi thẳng lên nhà mặc mấy người bạn của Bá lên tiếng mời Sương ngồi lại cho vui.
Thấy Sương chẳng nói gì, mấy cậu bạn của Bá nói: “Vợ mày đã không thích thì đừng kéo nhau về nhà”. Bá muốn thanh minh cũng chẳng được. Bữa gặp mặt diễn ra nhanh chóng, tẻ nhạt vì mọi người đều muốn nhanh nhanh mà… chuồn.
Bá tức Sương lắm, vợ đã không thèm nói thì anh có nói gì cũng bằng thừa. Anh thấy rõ, giữa hai vợ chồng cứ có khoảng cách dần mà không một ai níu lại được.
Tuân cũng không ít phen… ê mặt vì vợ. Bạn bè anh ai có dịp tiếp xúc với Hiền đều lắc đầu: nhìn thấy mà sợ. Vợ như thế nên cũng chẳng bao giờ anh dẫn cô đi đâu cùng mình. Ai mà có hứng mang theo một bức tượng bên mình đến chỗ đông người.
Cuối năm, công ty tổ chức gặp các gia đình nhân viên thì Tuân không thể không dẫn Hiền đi cùng. Dù Tuân đã nhắc trước, Hiền cũng chỉ gật đầu với mọi người thay cho lời chào rồi lặng thinh cho đến cuối buổi. Sự có mặt của Hiền, làm cho bữa tiệc trở nên nặng nề. Sau hôm đó, giám đốc “tặng” Tuân câu xanh rờn: “Vợ mày được cái… khinh người” làm anh ê cả mặt, nổi giận đùng đùng với vợ.
Đàn ông thường kêu ca vì vợ lắm lời nhưng khi lấy phải một người vợ quá kiệm lời mới thấy cũng khổ trăm bề. Người chồng đã không thể chia sẻ được điều gì với vợ lại chẳng sung sướng gì khi vợ ít nói tới mức bị đánh giá là lạnh lùng, khinh khi người khác.
Theo Dân Trí
Tin liên quan
- Những khoái cảm 'lệch lạc' (21:58:09 17/05/2013)
- Ghen vô lối (21:58:03 17/05/2013)
- Khổ vì chồng quê (21:58:01 17/05/2013)
- TiVi: Kẻ phá hoại hạnh phúc (21:57:55 17/05/2013)
- Vợ lăng nhăng với nhiều người (21:57:48 17/05/2013)
Bình luận
Chưa có phản hồi
Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận
Vợ như 'hến'
ADS_home_content_3
Code_FB ADS_681x |
Video 336x288 |
Quảng cáo