Billboard
ADS_Top_Right
  • Bigsize
    Bigsize
  • google.com, pub-4530016804051003, DIRECT, f08c47fec0942fa0
Tiêu điểm

Nhật ký của con

21:48:18 17/05/2013
Mình biết mẹ lo kinh tế gia đình giỏi hơn bố, nhưng mình không thích mẹ lúc nào cũng thờ ơ với công việc trong gia đình như thế. Mình ước gì không phải lúc nào mẹ cũng bảo: “Con hỏi bố ý”. - Mẹ ơi, con sang bà ngoại một chút lát nữa con về.  - Ừ đi nhanh rồi về, ngủ sớm ngày mai còn đi.  Ngày mai con gái của chị sẽ ra Hà Nội học cấp ba. Vừa mừng vừa thương vì con bé còn nhỏ đã phải xa nhà. Chị vào kiểm tra đồ đạc của con xem con mang đủ thiếu những gì. Nằm sâu dưới đáy vali chị nhìn thấy một cuốn sổ rất đẹp. “Chà, con bé này còn viết nhật ký nữa. Thường ngày thấy con bé cứ lem lém, vậy mà cũng nội tâm ra trò”. Chị lần dở từng trang xem lâu nay con bé nghĩ gì. Ảnh minh họa Ngày…tháng…năm... Bé Hằng làm xong bài tập Tiếng Anh mình giao, nghe tiếng xe quen thuộc của mẹ từ đầu ngõ con bé chạy ào ra khuôn mặt phấn khởi. Chưa kịp vui mừng con bé khựng lại trước vẻ mặt không vui của mẹ. “Làm gì mà quýnh qua quýnh quýt thế kia. Trời nắng thế này sao không mang quần áo ra phơi. Con với cái lớn tồng ngồng rồi mà cái gì cũng phải nhắc”. Hằng mặt méo xệch lẳng lặng đi vào nhà. Mình đã an ủi nó không đòi quà mẹ nữa, chắc hôm nay mẹ có việc bực mình trên cơ quan. Con bé phụng phịu: “Em đâu có đòi quà. Em chỉ muốn khoe mẹ điểm mười môn Tiếng Việt hôm nay thôi. Em lại làm đúng bài Tiếng Anh chị giao nữa”. Mẹ cũng đâu có biết quần áo gần khô mình cho ra từ sáng và đã cất gọn gàng trong tủ từ nửa chiều rồi. Ngày…tháng…năm... Bé Hằng vừa đi học về đã nhanh nhảu hỏi mẹ. Mẹ ơi, hôm nay nhà mình ăn cơm với gì. Mẹ không ngẩng lên khỏi chiếc laptop bảo: “Mẹ đang bận con hỏi bố ý!”. Hình như chị em mình đã quá quen thuộc với câu này của mẹ. “Mẹ ơi, giảng cho con bài toán này với”. “Mẹ không biết đâu, con hỏi bố nhé”. “Mẹ ơi nhà mình còn sữa tắm không?” “Mẹ không biết, con hỏi bố xem”…Hỏi bố luôn là đáp án của mẹ trước bất kỳ câu hỏi nào của tụi mình. Mình biết mẹ lo kinh tế gia đình giỏi hơn bố, nhưng mình không thích mẹ lúc nào cũng thờ ơ với công việc trong gia đình như thế. Bé Hằng hễ ngồi xuống mâm cơm là chê cơm chán, hôm nào cũng thịt kho, cá rán…Bố cũng đâu có muốn vào bếp nhưng đợi mẹ thì có lẽ nhà mình đến 8, 9giờ vẫn chưa được ăn cơm. Mình ước gì không phải lúc nào mẹ cũng bảo: “Con hỏi bố ý”. Ngày…tháng…năm… 7h tối đi học thêm về, mình thấy bé Hằng  khóc nấc lên ngoài thềm. Cánh cửa khép hờ đủ để nghe tiếng bố mẹ cãi nhau. Tiếng mẹ văng vẳng ra ngoài: “Bao nhiêu năm qua, ông làm gì cho cái gia đình này. Người ta được ăn sung mặc sướng vì chồng, còn tôi buôn ba kiếm tiền chưa đủ khổ lại còn khổ vì chồng. Ông rượu chè thế không thấy làm khổ tôi à?...” Mình biết mẹ vất vả lo toan kiếm tiền nhưng bố có chơi đâu. Bố không muốn làm chỗ lương cao để rồi phải đi làm xa. Mẹ không muốn bận bịu công việc gia đình mà ảnh hưởng đến công việc. Bố hiểu mong muốn của mẹ nên chấp nhận làm việc lương có thấp chút ít so với mẹ để có thời gian chăm sóc các con. Vậy mà mẹ không hiểu lại còn trách bố. Hôm nay cơ quan bố có tiệc liên hoan. Bố chỉ uống có một chút thôi mà đâu có say… Ngày …tháng… năm… Sáng nay mình thấy trong người khác lạ nhưng mình cũng không biết nên nói ra như thế nào. Chỉ đến khi vào phòng vệ sinh thay đồ mình mới thật hoảng. Không biết làm sao bây giờ, mình không thể nói với bố được. Vậy là mình chỉ còn cách ngồi lỳ trong nhà vệ sinh và ước ao mẹ có ở nhà. Mình chỉ thực sự được giải thoát khi Hà sang rủ mình đi học. Hình như bố biết được chuyện gì xảy ra khi thấy Hà chạy ra ngoài mua cho mình quận băng vệ sinh. Chiều đi học về mình đã thấy một cuốn sách “Dành cho bé gái tuổi dậy thì” đặt ở trên bàn. Trong đó có kèm theo một tờ giấy bố ghi: “Bố không biết nên nói chuyện ấy với con thế nào. Mẹ con bận quá, bố nói chuyện ấy ra với con có lẽ con sẽ xấu hổ. Con cứ đọc đi đọc xong con khắc hiểu. Mai chủ nhật bố sẽ nhờ dì Huyền tâm sự với con về chuyện ấy nhé! Bố yêu con!”. Mình thấy rất cảm động vì mình có một người bố tuyệt vời, nhưng mình thấy không vui lắm tại sao người nói với mình chuỵện đó không phải là mẹ mà lại là dì Huyền? Mình ước gì mẹ có thời gian để quan tâm đến chúng mình nhiều hơn. Ngày…tháng…năm… Trong bữa cơm chiều nay mẹ bất ngờ bàn với bố chuyện chuyển trường cho mình lên Hà Nội học. Mẹ bảo học trung học ở đó, kiến thức chắc chắn hơn, thi đại học cũng an tâm hơn. Mình sẽ ở trên đó với cậu Hùng, mợ Lan. Mình không thích học ở trên đó. Mọi thứ sẽ ổn cả nếu mình chăm chỉ. Mình thấy lo, mình đi rồi, bố sẽ phải vào bếp nhiều hơn, ai sẽ kèm Hằng học bài. Rồi cả sau này Hằng đến tuổi lớn nữa, ai sẽ nói cho em những điều khó nói. Không lẽ là bố hay là dì Huyền? Mình vừa định có ý kiến một chút mẹ đã gắt lên: “Con thì biết cái gì. Không bàn cãi nữa mẹ đã quyết định rồi.” Mình không thích cái tính áp đặt ấy của mẹ. Mình đi học mà sao mình không được quyết định. Mình thấy buồn quá vì phải xa cái Lan, cái Nga… Ngày…tháng …năm… Đọc đến đây chị Hương mắt nhoà nước. Thì ra bao nhiêu năm qua vì mải mê với công việc chị đã trở thành một người vợ hay gắt gỏng, một người mẹ khó tính. Lâu nay chị chỉ biết than vãn mà không biết rằng mình có một người chồng và những đứa con thật tuyệt vời.  Đóng cuốn sổ lại chị bước ra ngoài ban công, tận hưởng những cơn gió mát lạnh, chị hít thở thật sâu. Ánh trăng mười tư dịu dàng toả sáng cả một vùng. Những dòng tâm sự của con gái làm chị thấm thía được rẩt nhiều điều. Theo Dân Trí
Bình luận
Chưa có phản hồi
Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận
ADS_home_content_3
Trái
Phải
  • Sale
    Sale
LR_left_1
LR_right_1
Tin Ảnh

DV Văn Anh khoe giấy đăng ký kết hôn

Hai diễn viên Văn Anh và Tú Vi chính thức là vợ chồng.
Code_FB
 
 
ADS_681x
Trình độ học vấn của tôi là:
336x288
681x90
Quảng cáo