Billboard
- google.com, pub-4530016804051003, DIRECT, f08c47fec0942fa0
Tiêu điểm
-
Theo lời kể của những người bạn thân, tình yêu của Thu Thảo và Trung Tín nhẹ ...
-
Tuấn Hưng xưng 'bố', gọi 'chúng mày' với ban tổ chức Bài Hát ...
-
Mới đây trên trang cá nhân của mình, Maya vừa đăng tải hình ảnh ăn mừng sinh ...
-
Thanh Vân tự chế ra chiếc 'tủ lạnh' để bảo quản sữa khi đi xa.
-
Cô thuê một căn nhà ở quận 11, sau đó sửa sang và cho thuê lại, hai mẹ con chỉ ...
-
Lá thư từ Mỹ bày tỏ sự bức xúc với vợ cũ và thể hiện tình cảm với mẹ.
-
Nam ca sĩ trải lòng về sóng gió hôn nhân thời gian qua và tự nhận mình vô tâm...
-
Lê Phương và diễn viên Quốc Trường thường xuyên ở bên nhau...
-
Linh Nga ở cùng cha mẹ và nói về chuyện riêng: 'Chúng tôi cư xử văn minh, ...
Vợ cũ Hồng Sơn và chuyện chưa bao giờ kể
09:32:22 17/05/2013
Gặp lại vợ cũ diễn viên Hồng Sơn, chị Thu Hương, không khỏi chạnh lòng nhìn người đàn bà đã đi qua bao nhiêu giông gió của cuộc đời vẫn còn mặn mà nhan sắc. Mỗi lần nhắc tới người chồng cũ vừa qua đời, bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về trong chị, và có những câu chuyện, bây giờ chị mới dám kể.>> Đám tang diễn viên Hồng Sơn>> Thu Hương: 2 'lần đò' quá nhiều nỗi đau
"Tôi muốn kể câu chuyện này. Tôi có một cô bạn thân; tôi chơi với cô ấy giống như là con nuôi của gia đình ấy, nhưng mãi tới cuối năm cấp 3 tôi mới biết gia đình bạn mình có ba dòng con. Ông thân sinh ra bạn tôi trước khi lấy vợ đã có vợ và con riêng, bà cũng đã có chồng và con riêng, họ lấy nhau sinh ra mấy người con, nói nôm na như là con anh, con tôi, con chúng ta. Vậy mà chơi từ những năm cấp hai tới cuối cấp ba tôi mới biết được rằng, gia đình đó không phải tất cả cùng huyết thống với nhau. Nói thế để thấy, cách giáo dục của gia đình ấy trong lối cư xử khiến người ngoài nhìn vào họ chỉ thấy đó là một gia đình. Họ sống với nhau rất có tình có nghĩa và có sự giáo dục nề nếp.
Thôi thì anh Sơn nằm xuống rồi, nhưng nỗi buồn của tôi và Chi (con gái duy nhất của Hồng Sơn và Thu Hương - PV) thì như nhân đôi nhân ba ,vì gia đình bạn tôi có ba dòng con mà yêu thương nhau như thế, còn gia đình anh Sơn chỉ có hai dòng thôi, nhưng cái số anh Sơn làm sao ấy. Khi tôi học cùng trường sân khấu với anh Sơn, tất cả đều có ấn tượng sâu sắc rằng anh Sơn là con một chứ không phải nhà con đàn, người ta không cư xử khiến ai đó nghĩ rằng anh Sơn còn có anh em.
Nhưng thực ra bố đẻ ra anh Sơn trước đây có bà cả và bà hai. Bà cả trước đây có 4 người con, anh Sơn là con út, đồng thời là con duy nhất của bà hai. Có thể họ ít qua lại với nhau hoặc đối xử với nhau thế nào đó không rõ, nhưng mọi người chỉ nghĩ rằng anh Sơn là con một. Cho đến khi lập gia đình, tôi mới biết rằng anh Sơn còn 4 người anh chị nữa.
Anh Sơn là người sống vô tâm và bản năng lắm, thích cái gì thì làm mà cũng không mấy khi quan tâm tới con đâu. Anh không trăn trở cuộc sống rằng có những cái không thích vẫn phải làm. Có những cái không thích vẫn phải tồn tại. Anh không nghĩ tới điều ấy, anh chỉ nghĩ cái gì thích thì làm, cái gì không thích thì không quan tâm, tưng tửng kiểu nghệ sĩ.
Ví dụ hôm nay ở đoàn không làm việc, anh sẽ rủ mấy ông bạn ra quán nước ngồi, chơi cờ, chơi tá lả, tiêu khiển chứ cũng không nghĩ được hôm nay mình nghỉ thì tới nhà cô giáo của con xem con học hành như thế nào. Không, không bao giờ anh ấy có ý nghĩ đó trong đầu, mà nếu có nhồi ý nghĩ ấy vào trong đầu anh, anh ấy cũng làm bật nó ra. Cái gì cũng mặc kệ, nhưng là mặc kệ một cách rất vô tâm chứ không phải là có ý đồ gì. Lúc nào cũng coi ngôi nhà như cái khách sạn, còn mình như ông hàng xóm, khi nào vợ tắm rửa sạch sẽ thơm tho cho con xong mới tới hôn hít chơi với con chút rồi lại trả lại vợ.Đấy, anh Sơn là như thế nên tôi mới nói nhiều khi trong cuộc sống tốt thôi là chưa đủ. Tôi với anh Sơn bị mai một tình cảm dần, chẳng phải do đánh nhau cãi nhau hay gì cả, mà nó cứ mất dần mất dần theo những cái vô tâm hàng ngày.
Tôi còn nhớ khi Chi được hơn một tuổi, tôi với anh Sơn đã có xích mích với nhau, tôi bế con bỏ về nhà ngoại ngay đêm hôm ấy. Tôi đi bộ từ Hàng Giấy về Nhà Chung, đi hết Đồng Xuân, Hàng Đường, Hàng Ngang, Hàng Đào, qua Bờ Hồ, đi tắt qua Bảo Khánh, qua hàng Trống, qua nhà Thờ rồi nửa đêm về gọi cửa.
Mẹ tôi đã hỏi sự tình như thế nào, sau khi nghe tôi kể mọi chuyện bà đã bảo: “Chồng đánh cửa trước thì vợ luồn cửa sau, chứ con không được phép bỏ về nhà, nếu như hai vợ chồng mà quá nặng nề không thể chung sống được mà muốn về nhà mẹ đẻ ,con phải thưa chuyện với ông bà bên ấy, con muốn về bên ấy một ít ngày cho tinh thần thoải mái, con phải thưa gửi đàng hoàng thì khi con quay về người ta mới đón tiếp con, còn con bỏ đi như thế này khi con quay về không ai đón tiếp con đâu”.
Và mẹ tôi bắt tôi phải về ngay lập tức rồi nói: “Tôi có con gái tôi chỉ gả một lần, không bao giờ tôi gả lần thứ hai, nếu con gái tôi có hư hỏng hay làm sao mà gia đình nhà chồng phải dắt về thì lúc ấy tôi mới phải nhận, còn con gái tôi tự nhiên bỏ về thì con gái tôi là vô phép với gia đình nhà chồng, tôi không nhận. Cô đi về ngay, tôi không thể chứa cô thêm một ngày nào. Cô đừng để người ta nghĩ bố cô mất sớm tôi không biết dậy con, mà bố cô mà còn sống thì trước khi về nhà chồng kiểu gì cô cũng phải ăn một trận đòn đã”.
Nhưng lần ấy bố anh Sơn biết chuyện đã đến đón cả hai mẹ con tôi về.
Anh Sơn cứ đi chơi đến 1-2h đêm mới về, tôi thì quen rồi nhưng vẫn hay căn vặn là anh đi đâu giờ mới về, thế là anh Sơn cục lên, ít nói nhưng mà cục tính, rồi mắng “Cút mẹ mày đi”. Tôi tự ái, đuổi thì tôi đi, nhưng chỉ có duy nhất một lần tôi ra khỏi nhà là lần đó.
Quan điểm từ những cái nhỏ nhất cứ giằng xé nhau, dẫn tới tình cảm dần dần mất đi. Thực ra mà nói anh Sơn là người sống rất bản năng, rất tốt tính, thậm chí tốt đến mức thái quá. Ai chơi với anh Sơn không bao giờ phải đề phòng.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy hay ngày ấy cái tôi của mình lớn quá chăng, mình là con nhà có ăn học tử tế đàng hoàng, được cưới hỏi đàng hoàng, được gia đình nhà chồng đội lễ đến xin dâu ăn hỏi chứ có phải hư hỏng chạy theo đâu mà mình bị bỏ bê như thế, mình bị hắt hủi như thế, hay con không phải con chồng mà mình phải nuôi con một mình, rồi nhiều ý nghĩ cứ tự nhiên nó luẩn quẩn, buồn và thấy tủi thân. Thế rồi như một sợi dây bị kéo căng mãi cũng đến lúc đứt. Tôi và anh Sơn chính thức ly dị.
Mãi nhiều năm sau tôi mới lấy người chồng sau này, anh ấy là bác sĩ và có một người con trai hơn Chi ba tuổi. Đó là một con người ở góc độ xã hội, ngược lại hoàn toàn với anh Sơn, anh Sơn trong sáng vô tư quá, còn người đàn ông này tất cả mọi thứ đều nằm trong sự sắp đặt tính toán của anh ấy hết, theo một kịch bản có sẵn trong đầu, mà sự sắp xếp ấy mình lại không hề hay biết.
Tôi muốn đi bước nữa vì cũng muốn có thêm những đứa con, và anh đã đồng ý khi cưới nhau về rồi thì sinh thêm con. Nhưng cuối cùng khi lấy nhau về anh ấy tìm mọi cách thoái thác để không có con với tôi, hóa ra anh muốn giành ngôi nhà mà hai chúng tôi xây chung cho con trai anh. Đêm nào tôi cũng úp mặt xuống gối uất nghẹn mà khóc, nhưng anh ấy không hề mảy may quan tâm tới mong muốn đó của tôi.
Một thời gian sau vô tình con trai anh ấy mất do một trận xô xát, anh ấy tìm mọi cách bắt tôi sinh con, vì sợ ngôi nhà và tài sản sẽ thuộc về Chi. Tôi cũng có thai mấy lần nhưng toàn bị sẩy vì bác sĩ nói tôi có tuổi rồi, không sinh được nữa. Vậy là anh ấy ngang nhiên đi cặp kè với những người đàn bà khác ngay trước mặt tôi để mong có con. Không chịu đựng nổi những toan tính của con người ấy, chúng tôi đã quyết định chia tay. Mãi đến gần đây mới giải quyết xong mọi thủ tục. Tưởng thế là đi qua hết giông gió của gần một kiếp người thì anh Sơn lại gục ngã. Ngày anh Sơn mất, tôi cảm giác như mình đã mất một thứ gì đó vô cùng quý giá trong cuộc sống. Không còn nghĩa vợ chồng, cũng chẳng được đeo vành khăn tang khi anh về với đất, mà sao tôi thấy xót xa quá...".
Biết anh Sơn nghiện, tôi đã thuyết phục anh ấy đi cai, cũng phải đến hơn một chục lần bước chân vào trại cai nghiện, nhưng cứ cai xong về lại tái nghiện, thậm chí có lúc đang cai anh còn trốn trại. Sau khi không còn tiền để hút, anh bệ rạc quay về, lại nhờ người nọ người kia đến báo cho tôi.
Tôi còn nhớ mỗi lần đến thăm anh Sơn trong căn phòng mấy chục mét vuông ở trại cai nghiện tư nhân trên đường Giải Phóng. Có ông thì bị trói vì lên cơn, còn lại nằm la liệt khắp phòng, anh Sơn cũng lủi thủi nằm một góc. Anh hứa với tôi quyết tâm cai để về còn quay lại với nghề, tôi cũng thấy mừng vì anh đã biết suy nghĩ hơn.
Mấy người ở trại cai nghiện thấy tôi vội vàng đến bắt đóng tiền, tôi nhớ hồi đó đã phải bỏ ra 2,4 triệu cho một đợt điều trị của anh, cả tiền ăn ở, thuốc thang mang về. Tôi đóng xong anh quay ra chỉ vào người bên cạnh rồi nói: “Hương ơi, em đóng cho cả thằng này nữa giúp anh!”. Tôi nghe mà giật mình, rồi hỏi “Thằng này là thằng nào?”. “À, nó là thằng em thằng gì gì, nhà nó ở bao nhiêu Đồng Xuân đấy, nó là hàng xóm nhà mình...”. “Mình mình cái gì, giờ cưu mang anh đã chết rồi tiền đâu mà đóng cho người không quen”. “Nhưng mà trước kia anh cũng đã lấy tiền của nó”. Cuối cùng tôi phải lột hết ví còn đâu 500, 600 nghìn đấy thì đóng cho "cái thằng hàng xóm" của anh ấy.
Anh Sơn là như thế đấy, nhiều khi tốt đến mức khiến mình phát cáu. Tưởng đóng hết các khoản đóng góp thì anh sẽ yên tâm ở lại cai cho dứt điểm, vậy mà ba hôm sau tôi vào thăm thì ôi, anh ấy đi đâu mất rồi. Mọi người ở trong trại bảo đấy hôm chị đến thì hôm sau anh ấy bỏ đi luôn, thế là mất toi tiền thuốc, tiền trại, anh ấy cứ tưng tửng tưng tửng chẳng để ý gì cả. Một lần nữa anh Sơn lại trốn trại đi ra ngoài tìm thuốc để hút. Mà không biết bao nhiêu lần anh bỏ đi như thế rồi, cả một đống tiền của bỏ vào. Mười mấy lần vào trại ra trại cuối cùng vẫn công cốc.
Nhưng mà anh ấy cũng tự trọng lắm, không nói là xin tiền để hút mà toàn nói xin 5 triệu, 3 triệu để "mua xe máy Trung Quốc lấy cái đi". Lần cuối cùng nói với tôi là anh có 3 triệu rồi, em cho anh thêm 5 triệu để anh mua xe. Tôi đưa cho anh 5 triệu vậy mà anh đi mua cái xe cũ đâu có 2-3 triệu, còn thừa bao nhiêu tiền lại đi hút hết.
Thật ra anh Sơn cai được là vì hai năm bị cách ly ở trong trại, anh đi cai theo chính sách tập trung bắt buộc. Nhưng càng nghĩ càng thương, anh Sơn đi cai được 2-3 hôm gì đó thì bố anh ở nhà mất.
Quãng thời gian anh Sơn ở trại, tháng nào tôi cũng bảo một người anh họ đưa Chi đi lên thăm bố. Toàn bộ tiền nong thời gian anh Sơn ở trại là một mình tôi lo liệu hết. Lúc đó tôi cũng có gia đình riêng rồi, nên tôi chỉ đứng đằng sau Chi được thôi.
Sau khi anh Sơn ở trại một năm, kết thúc thời gian cai bắt buộc, tôi đã tìm mọi cách để anh ấy ở lại trại thêm một năm. Vì đó là trại mẫu, trại tiêu chuẩn nên để ở lại cũng không dễ dàng, cuối cùng tôi phải vất vả đi khắp các cầu, làm đủ mọi loại đơn từ của chính quyền địa phương, đơn của gia đình để anh Sơn được ở lại thêm một năm nữa cai cho dứt nghiện hẳn. Đến lúc anh Sơn nhận quyết định ở lại trại thêm một năm, anh ấy đã gần như phát cáu, chửi mắng cả quản lý trại.
Sau hai năm cai dứt điểm ở trại ra, tôi đứng đằng sau đạo diễn tất cả để anh ấy về với cuộc sống trước kia. Bây giờ sống một mình tôi mới dám nói. Khi có một gia đình khác tôi phải giấu, không phải bởi xấu xa gì, mà tôi nghĩ tâm lý chung chẳng có người đàn ông nào cao thượng đến mức thích mình đi giúp đỡ người đàn ông mình đã chia tay rồi. Mặc dù tình cảm nam nữ vợ chồng không còn, nhưng vì anh ấy không có gia đình mới, không có ai bên cạnh nên tôi phải đứng ra lo liệu tất cả.
Tôi lên kế hoạch để đưa anh ấy về cái nhà thuê ở ven sông Hồng, hàng tháng đưa tiền cho Chi trả tiền nhà, rồi nhờ nhà bán nước ở đầu ngõ mỗi ngày cho anh Sơn 2 phích nước sôi, ăn uống, hút thuốc gì ở đó mỗi tháng tôi sẽ thanh toán một lần. Mỗi buổi sáng Chi chỉ đưa cho bố một số tiền nhất định để ăn sáng, rồi mua cho bố một thùng mì để đó lúc nào bố đói thì bố ăn, mua cho bố thêm cả nửa cân trà, vì Sơn vốn rất nghiện trà.
Một ngày Chi về nói với tôi là ở gần chỗ bố trọ có một bác là giám đốc hay phó giám đốc nhà hát chèo Thái Bình gì đó, nói chuyện có vẻ rất hợp với bố. Bác ấy có sống cùng một người phụ nữ, nhưng hình như họ không phải vợ chồng. Vậy là tôi bàn với Chi sang nói chuyện hoàn cảnh gia đình mình với hai bác ấy, rồi thuyết phục đưa tiền cho hai bác để hàng ngày bác giúp cho bố cháu ngày hai bữa, các bác ăn như thế nào thì cho bố cháu ăn cùng với, còn khi nào các bác không nấu thì cháu không dám làm phiền, bố cháu sẽ ăn ở nhà. Cuối cùng hai bác đó đồng ý, nhưng cũng chỉ được một thời gian, vì với cái tính phóng túng của anh Sơn, bạn bè rủ rê lại đi ăn, đi bia bọt. Nhưng cũng phải đến 6 tháng sau, đạo diễn Cường Việt mới mời ông ấy đóng phim đầu tiên.
Khi ấy anh Cường Việt gọi điện cho tôi hỏi tình hình anh Sơn và hỏi chỗ ở của anh để đến thăm, tôi đã bảo Chi đưa anh Cường Việt đến tận nơi để nói chuyện với anh Sơn. Và sau bộ phim đầu tiên của anh Cường Việt từ khi đi trại về ấy, anh Sơn chính thức quay trở lại với nghề, với nghiệp diễn.
Thật sự đôi khi không biết nói thế nào, nói anh Sơn có tốt không, ừ anh Sơn có tốt, không bao giờ biết dùng thủ đoạn, mưu mô, không bao giờ biết hại ai, ai làm bạn với anh Sơn chẳng bao giờ phải đề phòng, anh Sơn cũng chưa bao giờ nghĩ xấu về ai. Nhưng trong cuộc sống đời thường, tốt không có lẽ không đủ. Anh triền miên trong những cơn say bạc, phê thuốc tưởng chừng như không có lối thoát. Nhưng rồi anh đã chấp nhận làm lại tất cả, tìm lại chỗ đứng trong lòng công chúng. Những tưởng anh sẽ có thời gian bù đắp những tháng ngày bệ rạc bằng những vai diễn, những dự định làm phim thì tai nạn lại bất ngờ ập đến. Thôi thì chẳng trách được ai, coi như xong một kiếp người tài hoa mà nhiều giông bão... Mong rằng, ở thế giới bên kia anh cảm thấy bình yên...
Theo VTC
![]() |
Người đàn bà không đeo khăn tang trong đám tang chồng cũ. |
![]() |
"Anh Sơn vô tâm và sống bản năng lắm..." |
![]() |
"Tưởng đã đi hết giông gió một kiếp người..." - Hình ảnh xúc động của Thu Hương tại đám tang Hồng Sơn. |
Tin liên quan
- Phương Thanh: Không vui trước thông tin 'yêu thầm Hữu Thắng' (10:03:50 17/05/2013)
- Ngắm biệt thự triệu USD của sao Việt (10:03:44 17/05/2013)
- Công Vinh: Thủy Tiên không có quyền nói thay tôi (10:03:42 17/05/2013)
- Diễm My 9X: Rất ngưỡng mộ đại gia (10:03:35 17/05/2013)
- Những chiếc váy 'trứ danh' của sao Việt (10:03:34 17/05/2013)
Bình luận
Chưa có phản hồi
Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận
Vợ cũ Hồng Sơn và chuyện chưa bao giờ kể
ADS_home_content_3
Code_FB ADS_681x |
Video 336x288 |
Quảng cáo