Billboard
ADS_Top_Right
  • Bigsize
    Bigsize
  • google.com, pub-4530016804051003, DIRECT, f08c47fec0942fa0
Tiêu điểm

Hồ Quỳnh Hương: Khi đã yêu anh, không thể yêu người thứ hai

12:17:00 17/05/2013
Ba năm sau khi chia tay Hà Dũng, Hồ Quỳnh Hương bất ngờ đẹp lên, nhưng tình yêu thì vẫn vậy, chưa có người đàn ông nào thay thế vị trí của anh trong tim cô. Một tuần sau cuộc họp báo ra mắt album Anh của Hồ Quỳnh Hương, tôi hẹn gặp cô ca sĩ gốc Quảng Ninh tại một quán café yên tĩnh trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa (TP. HCM). Đúng giờ hẹn, tới nơi đã thấy giai nhân một thời của Hà Dũng đang ngồi chờ. Cô ăn mặc giản dị, gương mặt trang điểm nhẹ, thanh tú và rất xinh đẹp. Chỉ có điều, Hồ Quỳnh Hương bây giờ trông rất khác so với vài năm trước. >> Hồ Quỳnh Hương: Tôi rất yêu quý Mỹ Tâm >> Bộ ảnh Hồ Quỳnh Hương tinh khôi trong váy trắng    Khi đã yêu một người, không thể yêu người thứ 2 được - Người ta nói bây giờ muốn gặp Hồ Quỳnh Hương rất khó, trừ khi cô ấy đang trong chiến dịch PR cho sản phẩm mới của mình? - Tôi chưa bao giờ phủ nhận việc mình có được thành công như hôm nay là nhờ báo chí. Nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó. Khi tôi mới vào nghề, chưa tạo được tên tuổi gì cả, đó là hiệu ứng gây tò mò. Thế nhưng sau đó, nhiều scandal xảy ra và mọi người gọi tôi là cô nàng lắm chiêu. Bây giờ, tôi không muốn gặp những điều đó nữa, có lẽ là vì tôi đã chững chạc. Tôi là nghệ sĩ, khi có thông tin nào về nghề nghiệp, tôi sẽ chủ động liên hệ với báo chí. - Hồ Quỳnh Hương rất chịu chi trong khoản đón tiếp báo giới. Cách đây vài năm, chị từng mời hơn chục phóng viên từ Hà Nội vào đây họp báo bằng máy bay, điều chưa từng có tiền lệ với những nghệ sĩ khác? - Thực ra đó là vì tôi trân trọng công việc của mình. Một năm, có thể chỉ ra mắt album một lần nên tôi muốn tổ chức đầy đủ, đàng hoàng. Năm nào cũng phát hành đĩa nhưng lần nào tôi cũng hồi hộp nhất trong buổi ra mắt báo chí. Khán giả có người thích Hồ Quỳnh Hương, có người không. Nhưng với nhà báo, ngoài tình cảm còn có con mắt về nghề. Đứng hát trước họ, tôi rất căng thẳng. Tôi cố nghĩ họ là khán giả bình thường nhưng không được. Đó là những ánh mắt đang soi xét mình. Bình thường, tôi rất bản lĩnh, nhưng cứ sau mỗi lần họp báo lại thở phào nhẹ nhõm. Bao giờ tôi cũng mất hết một ngày ngồi thừ ra và không làm gì cả. Người thân, đồng nghiệp cũng hiểu điều đó nên cứ để tôi ngồi yên một mình cả ngày để lấy lại thăng bằng. - Tại sao chị lại chọn ngày 7/7 Âm lịch - “ngày Ngâu” để tổ chức họp báo? Có ẩn ý gì chăng? - Nếu nghe tôi hát, dễ thấy những ca khúc đều có mưa trong đó. Tôi rất thích trời mưa, mưa có gì đó gắn với tâm trạng của tôi. Cũng có người khuyên đừng chọn ngày đó vì trời thường đổ mưa, bất tiện, nhưng tôi lại thích điều đó. - Tôi không nghĩ vậy. Album mang tên Anh với những bài hát chất chứa nhiều tâm sự, dường như chị đã chọn ngày Ngưu Lang – Chức Nữ gặp nhau để được tái ngộ cố nhân? - Anh rất tinh tế nhận ra điều đó. Điều mà ngay cả tôi và nhiều người không nghĩ tới (cười). Biết đâu đó là ngày mình gặp lại người thân yêu nào đó thì sao. - Đúng là chị đã gặp lại nhạc sĩ Hà Dũng trong buổi ra mắt album. Anh ấy ngồi ngay trước mặt chị, nhưng khi giới thiệu khách mời, chị đã cố tình quên nhắc tới? - Tôi không biết phải nhắc đến bằng cách nào. Có thể MC cũng đã nói rồi. Hay cứ cho vì ngày đó nhiều việc quá nên tôi sơ suất. Sự xuất hiện của nhạc sĩ Hà Dũng mọi người đã nhìn thấy và đều biết rồi, tôi nghĩ mình không cần phải nói đến nữa. - Nhưng có thể nhạc sĩ Hà Dũng sẽ buồn vì chị nhắc tới tất cả mọi người, trừ anh ấy? Và nhiều người cho rằng chị thiếu trân trọng cố nhân của mình? - Đôi khi không phải nhắc tới có nghĩa là trân trọng. Tôi có trân trọng hay không, nhạc sĩ Hà Dũng là người hiểu nhất.   - Khi hát ca khúc Anh trong album, chị đã khóc. Phải chăng chị gửi gắm nhiều điều muốn nói với Hà Dũng qua bài hát này? - Điều này tôi cũng không biết nữa. Khi nói đến chuyện nào đó, có thể nó không tốt cho mình và đôi khi cả người khác nữa, thế nên tôi không muốn nhắc đến những chuyện như vậy. Tôi không phải là người yêu nhiều. Khi yêu, tôi chỉ biết đến một người duy nhất. Người ta thường nói nghệ sĩ có thể yêu người này, người kia mõi người một chút. Nhưng với tôi, đã yêu một người thì không thể yêu người thứ hai được. - Khi mới chia tay nhạc sĩ Hà Dũng, chị đã nhắc tới anh ấy với nhiều lời trách móc. Còn bây giờ thì sao? - Trong lúc buồn thì mình nhắc. Đó là điều mà hầu hết các cô gái đều làm. Bây giờ tôi đã cân bằng nên có lẽ mọi thứ đã nhẹ nhàng hơn. Nếu có ai hỏi, tôi kể lại điều đó thôi. - Và chính vì thế nên cuối ca khúc, chị đã hát “Có những điều quan trọng hơn cả sự lừa dối và yêu anh”? - Khi yêu và chia tay trong tình yêu, mình đau khổ biết nhường nào. Nhưng bây giờ tôi hiểu ra rằng, khi điều gì không thuộc về mình, đừng đau khổ níu kéo làm gì. Và khi mình không còn quan tâm, sự lừa dối không còn quan trọng nữa. Đối với tôi, tình yêu là điều rất thiêng liêng. Tôi nghĩ khi yêu, mình phải trân trọng tình yêu và nó thực sự xâm chiếm hết con người mình. Có những tình yêu chỉ thoáng qua trong chốc lát. Có những người yêu rồi chia tay, buồn một vài năm rồi cũng qua. Nhưng có những người cả cuộc đời không thể quên được. Nó sẽ tồn tại mãi mãi trong mỗi người và ngay cả khi già đi, người ta vẫn giữ lại điều đó trong kí ức. - Bây giờ chị còn “yêu anh” không? - Điều đó bây giờ không quan trọng nữa. Tôi chỉ biết trong lòng chúng tôi là những người bạn tốt và tôi lúc nào cũng dõi theo, quan tâm tới cuộc sống của người ta. Người ta cũng cho tôi biết hiện giờ đang yêu ai, như thế nào. Mình cứ biết vậy đi, còn tình yêu dành cho một chỗ khác. Tôi rất cổ hủ. Đàn ông là phải chủ động - Người ta nói phụ nữ thường yêu bằng con tim và dù không còn bên nhau nữa nhưng họ vẫn dành một chỗ cho người ấy? - Nếu họ có khoảng trống nào đó và không có gì để đặt vào, nó sẽ luôn trống trải. Sự trống trải đó khiến mình không thể nói rằng yêu hay không yêu. Bởi vì đôi khi người khác đã đầy rồi mà mình vẫn còn trống trải thì điều đó không tốt cho người ta, sẽ khiến người ta bất an, day dứt. - Phải chăng điều đó đã chạm vào sự kiêu hãnh của người phụ nữ trong chị? - Trong tình yêu, tôi không có sự kiêu hãnh nào hết. Có lẽ đó là cái dở của tôi. Vì vậy, chẳng ai đi cùng tôi hết con đường tình cả. Thường phụ nữ khi yêu, họ sẽ không nói là yêu. Thích ở bên cạnh người đó, họ cũng không nói. Nhưng tôi ngược lại, thích hay không đều phải nói. Giận nhau chưa hết một ngày, tôi đã là người gọi điện nói chuyện trước vì buồn quá. Bạn bè đều khuyên đừng làm thế, cố gắng chịu đựng một chút để người ta chủ động làm lành với mình. Nhưng tôi không thể. Tôi chỉ nghĩ những gì đã qua, tốt nhất nên cho qua. - Nói như vậy trong các cuộc tình, chị là người chủ động tấn công? - Không. Tôi không phải là người tấn công. Tất cả đều do họ theo đuổi tôi. Nhiều người đàn ông rất sợ tán tỉnh tôi vì tôi quá lạnh lùng. Tôi muốn giữ khoảng cách để tìm hiểu và xem chắc chắn đó có phải tình yêu hay không. Thế nhưng khi yêu rồi, tự nhiên điều đó mất hẳn, tôi có cảm giác cả hai là một, có bất cứ điều gì là phải thể hiện hết. Và khi đã yêu rất nhiều, tôi mới thừa nhận đó là người mình yêu. Hoàn toàn không có chuyện tôi nói thích họ trước. Tôi rất cổ hủ. Đàn ông là phải chủ động. - Yêu như vậy, chị có cảm thấy mình dại? - Đó là cái dại của tôi. Bình thường, người ta có vẻ tỉnh táo và khôn ngoan, nhưng trong tình yêu, không ai dùng lý trí được. Rõ ràng mình nói đã quên nhưng con tim mình cứ nghẹn nghẹn. Đôi khi chỉ tưởng tượng người ta có người khác thôi, tim mình đã đau rồi. Gọi điện thoại người ta không nghe là ngồi tưởng tượng ra đủ thứ, chắc anh ấy bận ngồi với cô nào đấy, đang nói những lời yêu thương như từng nói với mình. - Đã bước qua ngưỡng cửa tuổi 30, lúc này chị nghĩ đến chuyện chồng con chưa? - Chưa (cười buồn). Nếu số phận của tôi có chồng và có con thì tự khắc sẽ có. Tôi không ép mình thế này thế kia mà cứ để cuộc sống tùy duyên. Còn bố mẹ suốt ngày giục tôi lấy ngay, ăn đáng bao nhiêu, xài đáng bao nhiêu mà cứ mải mê nghệ thuật, không chịu lo chuyện chồng con. Tôi nghĩ số phận mình chưa có tình yêu thì dù có đi được nửa quãng đường, người ta cũng ngoảnh mặt mà đi thôi. Tình yêu cần xuất phát từ hai phía. Nên mình đừng khát khao sao anh ấy không yêu mình, sao anh ấy không cưới mình. Người ta không nghĩ về mình thì mình cũng đừng nghĩ những chuyện xa vời như vậy. - Một người phụ nữ xinh đẹp, nổi tiếng và tài năng như chị, chuyện lấy chồng lại khó vậy sao? - Thực sự là rất khó. Mấy ai thông cảm được cho cuộc sống của mình đâu. Những người đàn ông giàu có, danh vọng chỉ thích phụ nữ biết nghe lời và làm tròn trách nhiệm của một người vợ, ở nhà chờ chồng về. Điều đó ngoài khả năng của tôi vì tôi quá yêu nghệ thuật. Tôi nấu ăn không ngon, không làm được người vợ đảm. Còn những người đàn ông bình thường lại nghĩ mình làm nghề này sẽ không đàng hoàng, không chung thủy nên cũng chẳng chọn tôi. - Người nghệ sĩ khi càng đến gần đỉnh vinh quang, càng chạm đến bóng đen của sự cô đơn hơn. Chị có nghĩ vậy không? - Họ chỉ không cô đơn khi có tình yêu bên cạnh, một tình yêu thực sự. Lúc buồn, ai cũng cần một bờ vai để nương tựa. Người nghệ sĩ có thể có rất nhiều sự động viên từ khán giả, người thân, đồng nghiệp, nhưng khoảng trống riêng không ai có thể bù đắp được. Bố mẹ sinh ra mình nhưng có nhiều thứ đâu thể nói được với họ. Mình chỉ có thể nói những điều thầm kín nhất với người yêu thương mình nhất mà thôi. - Chị có bao giờ ảo tưởng về bản thân mình không? - Ngoài đời, tôi thấy mình rất bình thường, giống như bao nhiêu người khác, chẳng mang lại được cho ai cái gì và cũng không có gì đặc biệt. Tôi không dám ảo tưởng về bản thân. Nhưng khi đứng trên sân khấu, có lẽ tôi là người ảo tưởng. Tôi luôn nghĩ đau khổ này. Tôi có cảm giác mình đang mang một trọng trách, nhiệm vụ gì đó mà vũ trụ ban cho. Trước khi ra sân khấu, bao giờ tôi cũng chắp tay cầu nguyện một mình. Lúc đó, tôi ảo tưởng rằng mình sẽ làm được điều gì đó, xoa dịu mọi đau khổ của chính mình và của khán giả yêu quý. Khi tiếng nhạc nổi lên, tôi như một con người khác, không thể điều khiển lý trí, chỉ làm chủ được linh hồn. Tất cả mọi thứ mờ đi. Lúc đó, tôi có cảm giác mình như ở cõi khác, thiên đàng chẳng hạn.   Tôi đã phải chịu thiệt thòi về thể xác - Gần đây, sau một thời gian phủ nhận việc giải phẫu thẩm mỹ, chị đã lên tiếng thừa nhận có sửa mũi. Chị từng tâm sự rằng chị chọn cách này vì muốn giải tỏa tâm lý và gạt đi buồn phiền? - Tôi rất sợ và tự ti về mũi của mình. Ngay từ khi học trung học, mọi người đã trêu là “mũi lân”. Mũi tôi rất to nên khi chụp hình, trang điểm khéo cách mấy vẫn cứ lộ nhược điểm này. Mắt, miệng của tôi không đến nỗi, nhưng cái mũi cứ choán hết cả hình ảnh. Nhiều người nói thích giọng hát Hồ Quỳnh Hương nhưng chỉ muốn nghe tôi hát chứ không thích nhìn. Tôi cảm thấy rất buồn. Cũng thời điểm đó, tôi có người yêu. Anh ấy hay trêu tôi mũi này giàu lắm, nhưng cũng có lúc vô tình bảo nó kỳ quá. Và có tật thì giật mình. Tôi rất sợ người ta nhìn vào khuyết điểm ấy. Người yêu tôi không quan trọng nó xấu hay đẹp nhưng tôi lại sợ khi đối diện với người ấy. Như giọt nước tràn ly, tôi quyết định thay đổi. Sau khi ra nước ngoài giải phẫu về, tôi bước xuống Sân bay Tân Sơn Nhất. Bình thường mỗi lần như vậy, khán giả đều nhận ra tôi. Nhưng hôm đó, người ta nhìn tôi rồi quay đi. Chẳng ai nhận ra tôi cả. Lúc đó, tôi không biết mình đã đúng hay sai. Về nhà, người thân cũng lạ lẫm với khuôn mặt của tôi. Bố mẹ vẫn an ủi, động viên nhưng tôi phải mất một thời gian dài mới lấy lại cân bằng và để ra đường người ta nhận ra Hồ Quỳnh Hương. Tôi chẳng biết có phải mình đã sai lầm hay không, nhưng thực sự lúc đó tôi không biết làm thế nào để hoàn thiện mình. - Công chúng cho rằng chị sửa nhiều lắm mới khiến mọi người không nhận ra như vậy? - Điều đó không chính xác. Tôi chỉ sửa mũi thôi nhưng có người nói tôi đi làm mắt, miệng, răng. Tôi chẳng biết giải thích sao, nói cho hay không thì họ cũng không tin. Thôi thì mình đã làm rồi, làm 1 hay làm 10 cũng vậy. Thực tế tôi không giấu, nhưng lúc đó bị sốc và mất cân bằng nên chưa dám đối diện. - Người có mũi lân thường giàu. Sau khi chỉnh sửa sắc đẹp, cuộc sống của chị có thay đổi không? - Tôi thấy cũng bình thường. Hồi xưa tôi đâu giàu có gì, bây giờ cũng vậy, quan trọng là nó trở thành bài học quý giá với tôi. Cuộc đời này chuyện gì cũng có cái được và mất, cái gì cũng có giá của nó. Trời sinh tôi ra phải có cái mũi như vậy và mọi người vẫn biết tới một ca sĩ Hồ Quỳnh Hương. Nhưng tôi muốn hơn như vậy để tăng thêm tự tin. Rõ ràng tôi đã phải chịu thiệt thòi về thể xác. Sau đó phải mất rất nhiều thời gian để khẳng định lại tôi là Hồ Quỳnh Hương. - Dường như mọi thứ chị có bây giờ đều phải đánh đổi bằng đường tình duyên vô cùng trắc trở? - Đối với người con gái, tiền bạc không là tất cả. Ông trời cho tôi được làm một nghề yêu thích và khiến tôi vui vẻ, hạnh phúc. Được nhiều người biết đến mình, đó là phúc đức có lẽ phải tu nhiều kiếp mới có được. Tôi giàu có như đại gia nhưng có một cuộc sống ổn định, kinh tế thoải mái. Nhưng tôi không biết đó có phải là cái giá phải trả mà người đời thường nói hay không. Trong tình yêu, tôi rất long đong. Tôi yêu người nào cũng không bao giờ được gần nhau, chỉ nói chuyện qua điện thoại là nhiều. Đó có thể là điều phải đánh đổi nhưng mọi người hãy hiểu là tôi không muốn, chính cuộc đời sắp đặt điều đó. Không phải tôi hy sinh chuyện gia đình, tôi yêu rồi bỏ mặc người ta để chạy theo đồng tiền, danh vọng. Tôi sẵn sàng giảm bớt công việc để có tình yêu nhưng không thể được. Vì số phận đã sắp đặt như thế nên mình cứ phải đi theo con đường đó thôi. - Chị tin vào số phận, tình duyên. Đó có phải là lý do để  bây giờ Hồ Quỳnh Hương ăn chay trường không? - Đó là một trong rất nhiều lý do.  Nhưng không phải ai muốn ăn chay cũng được. Tôi nghĩ đó là cái duyên. Tôi đang đi theo sự sắp đặt của cuộc đời chứ không phải cố tình làm gì khác người. Họ hàng thấy tôi ăn chay trường cũng hưởng ứng theo đấy. - Tính đến nay, chị đã ăn chay bao lâu rồi? - Được 2 năm. - Là ca sĩ, phải đi diễn nhiều nơi, không phải chỗ nào cũng có bán thức ăn chay, ăn uống như vậy có ảnh hưởng đến sức khỏe của chị không? - Tôi ăn uống đơn giản lắm. Đúng là nhiều nơi không kiếm được đồ ăn chay nhưng tôi không thấy đói. Lần trước đi quay ở Thái Lan, hầu như tôi chỉ ăn cơm và mì chay thôi, ròng rã khoảng nửa tháng nhưng vẫn làm việc cật lực và vẫn thấy khỏe. Nhiều khi đi diễn ở tỉnh, vào quán không bán đồ chay, tôi chỉ muốn ăn cơm với rau nhưng người ta cũng không muốn nấu cho mình nữa. - Chị có hay đi chùa không? - Trước đây tôi hay đi. Nhưng tôi không đến vào mùng 1, rằm hay các ngày lễ, chỉ khi nào thực sự stress tôi mới tới. Đến chùa, tôi cũng chẳng cầu nguyện gì, chỉ ngồi trước Phật và suy nghĩ về cuộc đời. Tôi nghĩ mình nên sống với Phật trong tâm và bản thân phải luôn như một ngôi chùa. Tôi đến với Phật trước tiên xuất phát từ những đau khổ trong cuộc đời này. Tôi nghĩ mình phải nương tựa vào điều gì đó để quên đi mọi thứ, để cứu tâm hồn mình. Đến khi đi sâu vào rồi mới thấy mình có duyên. Tôi nghĩ đó là định mệnh. Bây giờ tôi thấy mình rất vô sự và bình an. Theo Mốt và Cuộc sống 
Bình luận
Chưa có phản hồi
Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận
ADS_home_content_3
Trái
Phải
  • Sale
    Sale
LR_left_1
LR_right_1
Tin Ảnh

DV Văn Anh khoe giấy đăng ký kết hôn

Hai diễn viên Văn Anh và Tú Vi chính thức là vợ chồng.
Code_FB
 
 
ADS_681x
Trình độ học vấn của tôi là:
336x288
681x90
Quảng cáo