Billboard
ADS_Top_Right
  • Bigsize
    Bigsize
  • google.com, pub-4530016804051003, DIRECT, f08c47fec0942fa0
Tiêu điểm

Cát Phượng: Cứ yêu đi, đừng lấy chồng

13:09:26 17/05/2013
Ẩn sau vẻ ngoài mảnh mai là trái tim mạnh mẽ và cứng cỏi, sau lời tuyên bố “không cần đàn ông” là nỗi cô đơn khi đêm xuống. Đó là chân dung người đàn bà đơn thân Cát Phượng. >> Ảnh Cát Phượng đẹp mặn mà >> Cát Phượng đang yêu một 'phi công trẻ' Việt kiều >> Cát Phượng nói về mẫu thuẫn với NSƯT Hồng Vân Hạnh phúc là sống một cách thong thả Cát Phượng ngoài đời không lộng lẫy như trong phim, không rực rỡ như trên sân khấu kịch, càng không chao chat như các tụ điểm tấu hài hàng đêm. Cát Phượng là một phụ nữ đẹp và mong manh, mái tóc đen mượt để thẳng, đôi mắt ướt vương một chút mệt mỏi của đêm diễn trước. Đôi môi với son hồng xí muội đang là mốt khiến Phượng trông giống cô gái mới chỉ ngoài hai mươi, dễ làm sao lòng bất cứ người đàn ông nào. Cát Phượng mở đầu câu chuyện bằng lời dặn trước: “Chỉ nhắc đến công việc nhé. Về chuyện chia tay của tôi, báo chí nói quá nhiều rồi và cũng qua lâu rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa”. Thế nhưng, câu chuyện giữa hai người phụ nữ chúng tôi lại dần quay về với hạnh phúc, yêu thương, những niềm hạnh phúc đã dở dang và cả hạnh phúc Phượng đang có.   - Đọc trên một số báo, tôi thấy người ta dùng từ “danh hài” để gọi chị. Nghe thật không thích hợp với một phụ nữ xinh đẹp và có dáng vẻ u buồn như chị? - Đúng rồi, tôi không phải danh hài Cát Phượng. Tôi thấy mình là nghệ sỹ Cát Phượng thì đúng hơn. Tôi đóng cả kịch lẫn tấu hài vì muốn tất cả mọi người, dù với thị hiếu nào, cũng đều nhìn thấy mình, vui vì mình. Tôi nghỉ bốn năm không tham gia kịch vì con còn nhỏ và gia đình có chuyện. Bây giờ, tôi đã trở lại. - Thủ vai một vũ nữ lớn tuổi, không làm nghề được nữa nên chuyển qua uống rượu thuê trong "Sắc đẹp và danh vọng", phải chăng chị muốn xuất hiện trở lại trong các bộ phim truyền hình chứ không phải trên sân khấu? - Trong Sắc đẹp và danh vọng, vai diễn của tôi không phải là nhân vật chính, vì tôi thân với đạo diễn Khắc Lynh nên mới nhận lời tham gia. Bộ pim chủ yếu xoay quanh các cô gái đẹp với mâu thuẫn về danh và sắc. Sắp tới, có thể khán giả sẽ gặp tôi trong Thiên sứ lông bông, một bộ phim của đạo diễn Võ Tấn Bình. - Nghe nói phim này quay cách đây một năm? - Đúng vậy. Đây có lẽ là bộ phim tôi thích nhất trong các phim từng tham gia. Tôi vào vai một người phụ nữ có chồng chết, bà hụt hẵng kinh khủng. Sau đó, bà trúng số độc đắc và dùng nhiều tiền làm từ thiện. Để khỏa lấp bóng dáng người chồng, bà yêu một người nhỏ hơn mình nhiều tuổi và bị lợi dụng tình cảm. Lần thứ ba bà rung động là với một người sa cơ lỡ vận, làm ăn thua lỗ. Tình yêu của nhân vật này rất mãnh liệt, cách sống cũng mãnh liệt nên tôi rất tâm đắc. Còn về kịch, chắc tôi sẽ quay lại Sân khấu Idecaf. - Quá trình quay phim có để cho chị kỷ niệm nào lý thú? - Trong phim có cảnh nhân vật do tôi đóng đánh nhân vật do người mẫu Đức Hải thủ vai. Cát Phượng “làm quá”, nhập tâm vào nhân vật đến mức đẩy Đức Hải ngã xuống đất, ngồi đè trên người anh, dùng giày cao gót đập liên tục. Hậu quả là mặt Đức Hải bị lỗ chỗ vết gót giày, dẫn đến bầm tím, ngày hôm sau phải nghỉ quay. Sự cố ấy khiến anh Đức Hải xém giận tôi, can tội tôi... nhập tâm quá”. - Trong chị có vẻ mệt sau chương trình tấu hài đặc biệt vừa diễn ra tại Sân khấu 126? - Đúng rồi, tôi vẫn còn hơi mệt. Tôi làm chương trình đó là do một lần đi chợ Bến Thành, có chị bán hàng hỏi tôi có phải là Cát Phượng thường đi làm từ thiện không. Chị bảo chị bận bán hàng từ sáng sớm đến tối mịt, không có thời gian đi làm từ thiện, nếu được thì chị cho gửi tiền để giúp những mảnh đời kém may mắn. Tôi hỏi lại chị ấy: “Thế nếu em diễn, chị có thu xếp thời gian đi xem được không? Em kết hợp diễn với làm từ thiện luôn”. Chị ấy gật đầu. - Vậy kết quả thế nào? Chương trình có đủ để làm từ thiện như chị muốn? - Chỉ trong vòng hơn mười ngày, tôi và Công ty Đại Cồ Việt đã gấp rút lên một chương trình và bán hết sạch vé. Tiền lời được khoảng 60 triệu đồng, tôi chia ra làm các chương trình từ thiện cho những nghệ sỹ nghèo, các chùa nghèo. - Dường như Cát Phượng đang làm từ thiện một cách thầm lặng? - Đúng thế. Tôi không thích làm từ thiện mà rầm rộ, cũng không muốn đến các chùa giàu hoặc những nơi đã quen với việc đón nhận tấm lòng hảo tâm của mọi người. Thường mỗi lần đi diễn ở tỉnh, tôi tìm hiểu qua khán giả địa phương xem có chùa nào nghèo, có những hoàn cảnh nào cần giúp đỡ. Chương trình vừa rồi của tôi không có tài trợ vì tổ chức quá gấp. Tuy nhiên, tôi đang dự định nếu tìm được kịch bản hay, đặc sắc sẽ cố gắng làm hai chương trình một năm. Tôi thực hiện những chương trình này với lòng say mê thực sự. Nhìn thấy khán giả ngồi dưới cười sung sướng, vui vẻ là ấm lòng rồi. Các anh chị nghệ sỹ thân thuộc cũng nhiệt tình ủng hộ và giúp đỡ tôi. Tham gia đêm diễn với tôi có Hoài Linh, Phước Sang, Nhật Cường, Lý Hải, Ưng Hoàng Phúc, Lâm Phương Hỷ... Thời gian trước, tôi gặp một anh vốn là diễn viên cải lương ở tỉnh, tên và Vũ Linh Vương. Anh bị tiểu đường, phải tháo khớp một chân, giờ vợ đi bán vé số, chồng đi hát xin ăn. Trong live show vừa rồi, tôi đã mời anh lên sân khấu, trích ba triệu đồng trong số tiền bán vé để tặng anh, đồng thời kêu gọi khán giả ùn ùn kéo lên sân khấu tặng tiền cho anh ấy. Đến lúc kết thúc chương trình, về nhà, tôi nhận được điện thoại của vợ chồng anh. Họ báo là đếm lại, tổng cộng tiền nhận được trong đêm đó khoảng mười bẩy triệu đồng. Đó là một số tiền khiến đôi vợ chồng ấy vui mừng khôn xiết và có thể thay đổi được nhiều thứ trong cuộc sống của họ. Điều đó làm tôi thấy hạnh phúc vì cố gắng kết nối những hoàn cảnh đáng thương và các tấm lòng từ thiện của mình đã có kết quả. - Chị lo cho người ngoài như vậy, còn những người trong gia đình chị thì sao? - Con trai tôi, cu Bom, năm nay đã năm tuổi. Bé nghịch, quậy vì con trai thường hiếu động mà, nhưng rất ngoan. Bình thường lúc tôi đi làm, đi diễn, ở nhà có bà ngoại trông cháu giùm. Mẹ tôi năm nay mới sáu mươi tuổi, vẻ ngoài tôi rất giống mẹ. Còn thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, tôi hay cho bé đi theo xem mẹ diễn. Mừng là cu Bom không thích nghề diễn, chỉ thích ngồi xem, cười với các vở mảnh miếng của mẹ chứ không ham lao ra sân khấu. Cháu bảo lớn lên muốn làm bác sỹ. Tôi thấy mừng vì làm nghệ sỹ khổ lắm. - Bản thân chị làm nghệ sỹ, chị hài lòng với lựa chọn của mình nhưng lại không muốn con trai theo nghề. Có vẻ chị hơi mâu thuẫn với chính mình? - Niềm đam mê của tôi dành trọn cho các vai diễn. Nó chính là cuộc sống, là máu thịt của tôi. Thế nhưng, nghệ sỹ thường đa đoan và phải đánh đổi nhiều thứ lắm. Tôi không muốn con trai mình sa này đi theo con đường của mẹ nên không ủng hộ, cũng không hướng cháu theo nghề diễn. - Chị có một mẹ một con chắc Bom thương mẹ lắm? - Mọi người nhận xét Bom sành điệu và đẹp trai. Bé rất thương mẹ, thích đi xem mẹ diễn nhưng không hứng thú với nghiệp diễn. Ngoài ra, Bom còn rất nghe lời mẹ nữa. Tôi thường dạy con sống phải có tâm, đức, không sát sinh. Cả con kiến cũng không được giết. Tôi không lấy ví dụ: “Bom thử nghĩ xem, nếu Bom đang đi tìm mẹ, bỗng có ai bắt Bom đi mất. Lúc ấy, mẹ và Bom có buồn không, có khóc không? Vì vậy, Bom đừng giết mấy kiến mẹ đang lăng xăng đi tìm thức ăn cho con hoặc những bạn kiến con đi tìm mẹ nhé!”. Thế là từ đấy, Bom rất cẩn thận cả với mấy chú kiến, gọi các con vật là bạn. Tôi tin bé lớn lên sẽ có tấm lòng nhân hậu. Thường Bom đi ngủ sớm, không đợi được tôi về. Nhưng đến cuối tuần, thứ Sáu chẳng hạn, thế nào bé cũng bẽn lẽn hỏi mẹ: “Mai Bom được nghỉ học, tối nay Bom thức đợi mẹ được không?”. Hoặc lâu lâu, bé nhắc mẹ tập vở mới cho bé đi xem. Cũng có khi Bom đề nghị: “Chừng nào mẹ đi phát gạo cho các bạn nghèo cho Bom đi với nhé!”. - Con trai thường thích ăn bữa con do mẹ nấu. Bận rộn như vậy, chị có thời gian dành cho bếp núc không? - Tôi không có nhiều thời gian nhưng việc nấu nướng đem đến cho tôi cảm giác rất thú vị. Mỗi khi rảnh rỗi, tôi hay kêu bạn bè đến nấu ăn chung, còn bình thường cũng cố gắng nấu ăn cho Bom. Bom thích nhất món thịt kho trứng do mẹ làm. - Trải qua một cuộc ly hôn tốn nhiều giấy mực của báo giới, một mình nuôi con nhỏ, chị có lời khuyên nào dành cho các bà mẹ gặp phải hoàn cảnh tương tự không? - Phải mạnh mẽ trong từng góc độ. Nếu cảm thấy bản thân không thể dứt ra được thì phải cố gắng chịu đựng, bám víu mà sống. Còn nếu đã quyết định chia tay, đừng bao giờ đầu hàng và hối hận về quyết định của mình. - Trên sân khấu và màn ảnh, chị rất mạnh mẽ, nhưng sao tôi thấy chị ngoài đời thật khác. Chị có bao giờ khóc không? - Tôi từng nghe ai đó nói một câu: Sức mạnh của phụ nữ là nước mắt. Mạnh mẽ cũng khóc, yếu đuối cũng khóc. Khi ở trên sân khấu tôi thực sự bám trụ với nó, sống theo nhân vật, theo kịch bản nên lúc nào cũng đùng đùng đoàng đoàng chao chat. Nhìn như vậy chứ ban đêm tôi khóc hoài. Tôi là phụ nữ, dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là phụ nữ. Có những đêm đi làm về mệt, nằm mà cô đơn không ngủ được, mở mắt ra lại thấy con nằm đây, lại thấy mình không thể gục xuống. Dù mạnh mẽ đến mấy, dù công việc thuận lợi, vui vẻ đến mấy tôi cũng cần một bờ vai đàn ông, cần có người nhắn tin hay nói một lời dịu ngọt, quan tâm. Nhiều khi một tin nhắn kiểu như: “Hôm nay công việc thế nào hả em?” hay “Em có mệt không? Nhìn em xanh quá!”… cũng đủ làm tôi ấm lòng. Nói thật, những lời này ngay cả khi còn hai mình, tôi cũng không được nghe.   - Chị và Thái Hòa còn gặp mặt nhau không? - Gặp chứ. Đã từng là vợ chồng, có chung một đứa con với nhiều gắn bó và trách nhiệm, chúng tôi vẫn gặp nhau bình thường. Thỉnh thoảng, chúng tôi diễn chung các event nếu khách hàng yêu cầu. Hòa vẫn qua thăm con. Hình như cu Bom biết nên không bao giờ đặt những câu hỏi như: “Sao ba không ở chung với mẹ con mình?”. - Gần đây, báo chí nói Thái Hòa có người mới. Chị đón nhận thông tin này thế nào? - Gần đây thì nhằm nhò gì. Khoảng một năm sau khi chúng tôi chia tay, Thái Hòa đã có người mới rồi. Giữa chúng tôi hiện nay là tình đồng nghiệp, tình bạn tốt. Sắp tới cưới vợ, Hòa đã gọi điện mời tôi. Tận đáy lòng, tôi cảm thấy rất vui. Mời tôi dự đám cưới và nhờ tôi giúp đỡ, nghĩa là Hòa cũng xem tôi là bạn tốt. - Tôi vẫn tự hỏi tại sao một người phụ nữ nhỏ bé và có vẻ đẹp mong manh với đôi mắt ướt như chị lại có thể mạnh mẽ đến thế? - Chắc có lẽ vì tôi quen khổ rồi. Những năm 90, tôi ở tỉnh lên thành phố, một mình nuôi ba đứa em ăn học, phải đi mượn tiền để đóng học phí cho tụi nó, khổ hơn bây giờ rất nhiều. Giờ tôi chỉ cần kiếm tiền là nuôi con rất khỏe, lại có bà ngoại giúp nữa. Từ trước tới nay, tôi làm gì cũng tự cân nhắc và quyết định, tự lo cho mình, nên khi có chồng hay ly dị chồng, tôi cũng không thấy bơ vơ, hụt hẫng với câu hỏi: “Mình phải sống sao đây?” như nhiều phụ nữ khác sống quá lệ thuộc vào chồng. - Mẹ chị không giục con gái đi bước nữa sao? - Không. Mẹ tôi hiểu và thương con gái nên không hề tạo áp lực hay trách móc, than thở gì. Có điều, mẹ nói tôi đã một lần đổ vỡ thì nên cẩn trọng với các mối tình sau. Hiện nay, tôi không thích lấy chồng nữa. Bây giờ cứ yêu đi, cứ sống đi, cứ chăm sóc nhau đi. Chứ lấy chồng nữa rồi chẳng may “cơm không lành, canh không ngọt” lại đưa nhau ra tòa, con tôi sẽ nghĩ sao về mẹ? Tôi đang rất bằng lòng với cuộc sống hiện tại, không áp lực, không ràng buộc, thích thì nhận show, không thì thôi. Khi rảnh lại cùng con nhảy xe lên Đà Lạt, Nha Trang, tinh thần rất thoải mái, vui vẻ. Nếu không hạnh phúc, thong dong thì dù có một ly lớn đầy hột xoàn, tinh thần suy sụp cũng chẳng để làm gì. - Tôi không hiểu. Lúc nãy chị nói chị vẫn khóc vì cô đơn, xong lại bảo hài lòng với cuộc sống hiện tại, có mâu thuẫn không? - Tôi nghĩ ai cũng có một ít cô đơn trong lòng. Đàn ông, đàn bà, trẻ, già… ai cũng có lúc cảm thấy cô đơn, không ai hiểu mình, không ai nói chuyện được với mình giữa một biển người. Có chồng không phải là không cô đơn. Nhiều khi nỗi cô đơn của phụ nữ có chồng, có gia đình đông đủ còn kinh khủng hơn cảm giác của một phụ nữ độc thân. Tôi cần một bờ vai, một sự quan tâm săn sóc và tôi đang thiếu điều đó. Thế nhưng bù lại, tôi có một cuộc sống vui tươi, không toan tính. Đi diễn, nghe tiếng khán giả cười là tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Nói tôi mâu thuẫn cũng đúng. Tôi sống không cần đàn ông nhưng cũng rất cần đàn ông. Tôi sống không cần tiền nhưng cũng rất cần tiền. Tôi cần đàn ông, cần tiền nhưng đó không phải là lẽ sống, cũng không phải là thứ có thể khiến tôi quỵ lụy. - Vậy hiện tại, chị có đang có mối tình nào không? - Hiện giờ, có người thích tôi nhưng tạm thời tôi không nghĩ đến. Với tôi, con là nhất, đi làm về thấy con là quên hết mệt mỏi. Tôi nghĩ mình cứ sống vậy đi, đến năm 50 – 60 tuổi, tôi hy vọng có được một mối tình già. Hai người sống nương tựa vào nhau, thế là đủ. Tôi cần một người hiểu mình hơn là yêu mình. Người đó phải hiểu tôi, hiểu nghiệp diễn của tôi để thông cảm, động viên tôi chứ không phải ghen tuông hay ràng buộc tôi. - Có người đàn ông nào hiểu chị nhưng không yêu chị không? - Anh Hoài Linh. Anh Linh hiểu tôi đến từng xăng ti mét nhưng không yêu tôi. Chúng tôi chỉ là anh em chí cốt với nhau. - Đang có một Cát Phượng nghệ sĩ hài, một Cát Phượng diễn viên truyền hình và một Cát Phượng – bà mẹ độc thân. Chị sẽ làm gì trong tương lai? - Trước mắt, tôi vẫn diễn và diễn, bởi đem lại niềm vui cho khán giả là cái nghiệp của tôi. Tôi sẽ cố gắng thực hiện các chương trình tấu hài kết hợp với từ thiện để giúp đỡ những mảnh đời còn nhiều khó khăn. Tôi muốn chia sẻ tình cả và tấm lòng với mọi người, từ đó kết nối với nhau. Nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi vẫn là nuôi dạy con thành người tốt và tận hưởng cuộc đời thong dong, hạnh phúc tôi đang có. Theo Herworld
Bình luận
Chưa có phản hồi
Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận
ADS_home_content_3
Trái
Phải
  • Sale
    Sale
LR_left_1
LR_right_1
Tin Ảnh

DV Văn Anh khoe giấy đăng ký kết hôn

Hai diễn viên Văn Anh và Tú Vi chính thức là vợ chồng.
Code_FB
 
 
ADS_681x
Trình độ học vấn của tôi là:
336x288
681x90
Quảng cáo