Billboard
- google.com, pub-4530016804051003, DIRECT, f08c47fec0942fa0
Tiêu điểm
-
NTK Võ Việt Chung cho biết bộ trang phục được đầu tư nhiều nhất từ trước đến ...
-
Cách đây không lâu, người phát ngôn của nữ ca sĩ cho biết sức khỏe của cô không ...
-
Bé Na lại xinh xắn với khuôn mặt trắng hồng và đôi mắt tròn xoe như hai hạt ...
-
Cậu chuyện khó có hồi kết khi Dương Yến Ngọc và Pha Lê vẫn tiếp tục nhắc tới.
-
Thùy Lâm tham dự một sự kiện tại TP HCM.
-
Đêm Baggio thú nhận chuyện này cũng là đêm Quỳnh Trâm viết status chửi bới ...
-
Dung mạo của cựu thành viên Mây Trắng đã hài hòa hơn,
-
Cả nhà Minh Hương diện ton trắng rất thời trang.
-
Tuấn Hưng không ngại thể hiện tình cảm trong buổi họp báo ra mắt album ' ...
Hồng Vân: Cát Phượng trả lời bài báo đó chỉ là sự cố thôi
15:21:54 17/05/2013
Cuối tháng 7 vừa rồi, Cát Phượng đã lên tiếng về những mẫu thuẫn với NSƯT Hồng Vân, tuy nhiên, Hồng Vân lại tỏ ra khá nhẹ nhàng khi nhắc chuyện này.Chị nói: 'Thôi, tôi không muốn đề cập tới chuyện đó nữa!'
- Sao chị không giải thích cho rộng đường dư luận?
- Tôi không muốn nói vì nếu làm vậy, tự nhiên sự việc sẽ trở thành chuyện lớn. Thế nhưng với tôi, chuyện chẳng có gì to tát hết. Giữa tôi với Cát Phượng, tôi lớn tuổi hơn nhiều. Tôi coi Cát Phượng như em út vậy thôi. Phượng đã về với tôi từ ngày tôi mới làm sân khấu. Tôi chủ động lôi Phượng, Anh Vũ, Thúy Nga… về. Từ lúc chỉ là con số không trên thị trường này, tôi cũng đã lôi Phượng về rồi nên Phượng với tôi gắn bó với nhau nhiều lắm! Nếu như sân khấu này có sáu năm, chúng tôi cũng làm việc với nhau sáu năm.
Trước đó, tôi biết Phượng lúc em ấy còn ở nhà anh Minh Nhí á! Cho nên nói chung, tôi nghĩ Phượng trả lời bài báo đó chỉ là do sự cố thôi.
Dù được đánh giá là diễn viên hạng “nặng” nhưng những năm gần đây, Hồng Vân nổi bật hơn với vai trò quản lý. Chuyện lùm xùm ở đâu cũng có nhưng không thể phủ nhận Hồng Vân là bà bầu rộng lòng và mát tay với các diễn viên trẻ. Sân khấu của Hồng Vân có thể xem là cánh cửa rộng nhất ở TPHCM để các sinh viên nghệ thuật tìm đến làm nghề. Chúng tôi đã có cuộc trò chuyện với NSƯT Hồng Vân trong những ngày chị tất bật cùng đạo diễn Đức Thịnh dựng vở Nỏ thần để tham gia Hội diễn Sân khấu chuyên nghiệp toàn quốc. Lý do chính chị đưa ra vẫn là để “lính” của mình tôi luyện trong môi trường sân khấu chuyên nghiệp. - Những năm gần đây có vẻ như chất nghệ sĩ của chị đã ít đi, thay vào đó là một Hồng Vân “doanh nhân”… Phải thế không, thưa chị?
- Đúng rồi! Tôi có sự chọn lựa của mình. Tôi đã chọn vai trò quản lý thì phải bớt đi chút nghệ sĩ chứ đâu có thể ôm đồm được.
- Vậy chị chán hóa thân vào các nhân vật rồi sao?
- Không! Không chán! Không bao giờ tôi chán được. Tôi vẫn gắn với nghệ thuật chứ tôi có xa nó tí nào đâu.
- Nhưng nếu cứ làm bầu mãi rõ ràng sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến sự nghiệp nghệ thuật của chị!
- Sự nghiệp nghệ thuật ở đây em còn phải xác định là cái gì. Sự nghiệp diễn viên, sự nghiệp đạo diễn hay sự nghiệp làm bầu? Tôi nghĩ đơn giản lắm! Hào quang của sân khấu, của ánh đèn, của tiền hô hậu ủng… mấy cái đó không quan trọng đối với tôi. Tôi làm vì thích và việc tôi làm có lợi cho nhiều người. Đương nhiên nó cũng phải có lợi cho mình nữa! Tôi làm bằng sự đam mê chứ không phải gọi là bắt buộc. Công việc này rất cực nhưng tôi vẫn thích, tôi yêu nó lắm!
- Tôi thắc mắc làm thế nào chị cân bằng được cảm xúc giữa một người quản lý với một diễn viên khi đứng trên sân khấu… Làm thế nào để chị khỏi phân tâm về chuyện bán vé, cát sê cho diễn viên, rồi phục trang, đèn đóm, đạo cụ… khi đang diễn?
- Tôi được cái vầy nè! Tức là Tổ nghiệp còn thương mình. Bước lên sâu khấu, tôi quên hết mọi chuyện ở dưới. Thế nhưng, chỉ cần bước vô cánh gà, tôi có thể ập tới mấy vấn đề này liền. Có rất nhiều thứ bắt buộc mình phải giải quyết. Các em diễn viên, nhân viên hậu đài… hỏi cái này, cái kia, đủ thứ trên đời. Tôi có thể thoát vai được nhưng bước ra sân khấu là quên hết ngay. Cảm giác của mấy trăm đôi mắt nhìn tôi, tự nhiên tôi cảm thấy trách nhiệm của mình lớn lắm! Tự nhiên mình “lên đồng”.
Nói về mặt sinh học, trên sân khấu mặt mình sẽ nóng hơn bình thường. Mặt bị áp lực về ánh sáng nên không được sao nhãng đi vùng mà mình vừa bước tới.
Đồng thời, sự cộng hưởng của khán giả từ dưới lên lạ lắm! Tôi không thể giải thích được. Thường, những diễn viên có máu nghệ thuật thật sự khi bước ra sân khấu dường như họ không còn là họ nữa. Tôi may mắn được như thế nên không bị nhạt nhẽo khi diễn.
- Được biết, chị vừa hợp tác với đoàn Bông Sen ở rạp Kim Châu, TPHCM để “sáng đèn”. Lý do nào khiến Sân khấu Phú Nhuận vươn ra tới quận 1?- Lý do là lực lượng diễn viên của tôi quá đông và vở diễn quá nhiều. Nếu không có một điểm diễn nữa sẽ rất phí hoài nhân sự. Nếu tôi không làm, có thể sẽ nhanh chóng mất nhân sự.
- Qua đây rồi chị thấy sao?
- Tôi vẫn đang thăm dò khán giả bên này. Khán giả ở mỗi khu vực mỗi khác. Ở sân khấu kịch Phú Nhuận, tôi yên tâm vì đã có lượng khán giả ổn định và tương đối đều.
- Kịch bên chị có vẻ khá mặn mà với dòng văn học hiện thực phê phán? Làm mãi chị không chán sao?
- Tôi đâu có làm hoài một Vũ Trọng Phụng đâu em! Cái mà chúng tôi muốn hướng tới là dòng văn học cổ, dòng văn học của Việt Nam. Nó rất hay. Vào thập niên 1930, có những tác phẩm nhiều kịch tính lắm. Làm tác phẩm của Vũ Trong Phụng rồi chúng tôi lại khai thác thời điểm sau đó nữa.
Nói chung, tôi sẽ khai thác dòng văn học từ xưa đến nay, còn khai thác được đến đâu cuối cùng mới biết.
- Chị không sợ mang tiếng cũ sao?
- Không! Đây được xem là món ăn đặc sản của Kịch Phú Nhuận.
Thật ra, làm về dòng văn học hiện thực phê phán hay văn học sử thì mục tiêu của tôi cũng như nhau. Tôi muốn các diễn viên của mình tiếp cận được với các nhân vật lịch sử của Việt Nam. Vì khi hóa than vào những nhân vật đó, họ phải đọc, phải nghiên cứu, khổ luyện. Nói chung, chúng tôi phải làm theo kiểu vừa học vừa làm vì diễn viên trẻ bây giờ cập nhật thông tin lịch sử yếu lắm!
- Nghe nói khi Sân khấu kịch Idecaf làm "Ngàn năm tình sử", chị “ép” cả dàn diễn viên của mình phải đi xem!
- Đúng thế, tôi muốn các diễn viên trẻ của mình biết các diễn viên bên Idecaf khổ luyện thế nào!
- Nói vậy lẽ nào diễn viên bên chị chưa khổ luyện?
-Diễn viên trẻ của tôi có khổ luyện chứ nhưng tôi vẫn bắt mọi người phải đi coi Ngàn năm tình sử ở bên Idecaf. Họ phải tự bỏ tiền mua vé, đi hết tất cả các bộ phận, từ phục trang, ánh sang… Diễn viên trẻ, rồi diễn viên già, tôi thuyết phục hết. Với nghệ sĩ Bảo Quốc, tôi nói anh nên đi coi, giống như trắc nghiệm mình thôi. Anh Minh Hoàng tôi cũng nói vậy.- Chị ép “lính” của mình, thế chị có xem không?
- Tôi coi rồi. Tôi là người coi đầu tiên!
- Chị thấy vở diễn này thế nào?
- Mình khoan bàn tới chính kiến, khoan nói tới cảm nhận cá nhân về lịch sử, chỉ bàn về nghệ thuật thôi. Vở kịch lịch sử mà suốt ba giờ đồng hồ khán giả không bỏ về đã thành công rất lớn. Họ không bỏ về nhưng không có nghĩa họ ráng mà vì cảm thấy nó hấp dẫn thực sự. Đó là một vở diễn thành công.
Ngoài ra, điểm được nữa của vở này là áp dụng ca kịch cho vai diễn lịch sử nhưng không bị khô. Tôi thấy anh Lộc diễn, Thanh Thủy hát không “phô” chút nào.
Nếu có quyền cao nhất trong việc quyết định tuyên truyền về văn hóa lịch sử đối với cộng đồng, tôi sẽ khuyến khích làm những vở kịch lịch sử, dù đôi lúc cũng có những ý kiến trái chiều. Tại sao? Vì nếu khi coi tôi có cảm xúc, chắc chắn khán giả cũng sẽ có cảm xúc. Xem Ngàn năm tình sử, Nỏ thần, tôi hãnh diện khi mình được làm người Việt Nam.
- Chị có nói quá lên không đấy…
- Tôi thề với em luôn đó! Không phải tôi nói phóng lên đâu. Tự nhiên mình thấy lịch sử Việt Nam quá hay, có thua sử nước nào đâu. Ông bà mình thời xưa làm mình hãnh diện ghê gớm lắm! Đó là điều nên làm và tôi đang làm. Bây giờ mà nói về cội nguồn, những người trẻ tuổi xa lạ lắm. Tôi làm Nỏ thần cũng ước mong được một phần như vậy thôi.
- Chị cũng lạ thật! Ai đời làm bà bầu của sân khấu này lại đi khen chất lượng kịch của sân khấu kia…
- Đâu có cạnh tranh gì! Tôi nói em nghe, trong đầu tôi, anh Lộc mới đúng là một người diễn viên sân khấu đúng nghĩa. Tôi nói nghiêm túc đó! - Chị nói vậy lẽ nào chị xem sân khấu của mình lép vế so với Idecaf?
- Tôi nghĩ như vậy. Trong số các sân khấu ở TPHCM, Idecaf là chuyên nghiệp nhất. Dàn diễn viên của họ từ người lớn tới người nhỏ đều đã trải qua sự khổ luyện thật sự! Nếu so sánh thì phải nhìn nhận ở điểm đó. Tại vì chúng tôi không có thời gian, vì diễn trùng nhau. Họ diễn, mình cũng diễn nên rất ít khi xem được. Tôi đã coi các vở Ngàn năm tình sử, Bí mật vườn Lệ Chi, Hãy khóc đi em! của Idecaf. Đó là một số vở tương đối có vấn đề mình phải coi, coi để học hỏi. Tôi phải công nhận diễn viên của họ làm việc rất chỉn chu. Môi trường bên đó tương đối hà khắc, kỷ luật. Chúng tôi chưa làm được nên đó cũng là điều cần học hỏi.
- Nói thế có nghĩa chị chẳng cạnh tranh gì với Idecaf sao?
- Không. Phong cách của họ khác hoàn toàn bên tôi nên không thể nói là cạnh tranh. Nói cạnh tranh lành mạnh, tôi đồng ý. Các diễn viên trẻ của tôi coi Ngàn năm tình sử về có thay đổi. Mấy em nói NSƯT Mỹ Duyên đóng vai quần chúng mà diễn nghiêm túc lắm. Tôi coi mà thấy thương mấy em đó dễ sợ, coi mà phục luôn, từ Đại Nghĩa tới Mỹ Duyên, rồi Hoàng Trinh.
Bên Idecaf em biết rồi. Anh Lộc, anh Tuấn, anh Châu đều chưa có gia đình, dốc hết mình cho sân khấu nên quan điểm về nghệ thuật hơi hà khắc một chút. Tôi có gia đình, có con cái nên cách nhìn nhận của tôi về công việc cũng khác, thoáng hơn. Tôi cũng không thể bắt các bạn phải theo mình nên tôi đồng ý để các bạn theo “cơm áo gạo tiền”.
- Hình như sân khấu của NSƯT Hồng Vân là nơi các diễn viên trẻ vừa tốt nghiệp trường Sân khấu – điện ảnh thường tìm đến như một cứu cánh…
- Các em cũng xin đó nhưng không phải lúc nào tôi cũng tiếp nhận được…- Đi lên từ diễn viên, trở thành một bà bầu và kinh doanh cả bên nhà hàng, có thể nói NSƯT Hồng Vân đã có một cơ ngơi không ít kẻ thèm thuồng. Chị còn mơ ước gì cho nghề nghiệp của mình không?
- Tôi muốn Nhà nước giao cho mình một cái rạp để đầu tư. Tôi muốn làm chuyên nghiệp hơn một chút. Chứ bây giờ, đi ở nhà mướn, muốn sắm sửa gì cũng không dám. Nếu là nhà mình, dù nó nhỏ, nó xấu cũng được, rồi từ từ mình bồi đắp, mình xây để nó phát triển. Giờ tôi vẫn “ở mướn”. Ai làm nghề này cũng ở mướn. Không đoàn tư nhân nào có một sân khấu ổn định hết.
- Đến giờ chị vẫn không mua nổi một sân khấu cho mình sao?
- Chuyện đó viển vông lắm! Nói chung, làm nghề này mà làm thật sự là không có dư đâu. Nếu làm chụp giựt, thời vụ thì còn có khả năng lời nhưng tôi xác định mình làm nghề lâu dài, làm vì mục đích cao hơn.
Mỗi năm, chỉ có ba dịp lễ Tết là dư dả một chút nhưng cũng phải bù cho những dịp sân khấu vắng khách mà vẫn phải sáng đèn. Chẳng hạn như dịp mưa bão vừa rồi. Làm nghề này mà sống được là may lắm rồi.
Là đàn ông chứ anh xã đảm đang và tinh tế lắm
- Chị tất bật thế này mà chẳng thấy anh Lê Tuấn Anh đâu cả! Anh không hỗ trợ gì cho vợ mình sao?
- Ảnh đang tất bật ở nhà hàng. Tại tụi tôi phân định rõ ràng rồi! Ảnh là nhà hàng, tôi là nhà hát. Cũng có lúc hai bên hỗ trợ tiền cho nhau. Nói nhỏ em nghe, tôi đang dụ ảnh tài trợ cái đèn phun kim tuyến vở Nỏ thần đó.
- Thế anh ấy có đồng ý không?
- Đang dụ mà! Tại chồng đưa ra ý kiến đó nên tôi dụ luôn. Chưa biết có được không nữa.
- Trong nhà, anh Tuấn Anh là người giữ tài chính hay sao mà chị phải “dụ”?
- Không, tôi giữ đấy chứ. Cứ đến cuối tháng, làm nhà hàng được bao nhiêu ảnh đưa cho tôi hết. Không những thế, đồ đạc trong nhà cũng do một tay anh Tuấn sắm sửa, kể cả đồ cho ba đứa nhỏ. Là đàn ông chứ anh đảm đang và tinh tế lắm. Anh Tuấn chỉ quan sát thôi cũng biết tụi nhỏ thiếu hay thích thứ gì. Quần áo anh Tuấn mua vừa hợp sở thích mà size cũng đúng y ba đứa Xí Ngầu, Trê Phi và Bí Ngô mới hay chứ.
Như tôi nè, ông xã sắm cho tôi đến hai chiếc xe máy. Chiếc đầu đến 250 phân khối, mạnh quá nên tôi không dám đi. Thế là anh ấy âm thầm mua thêm một chiếc tay ga nữa nhưng nhỏ gọn hơn. Sợ vợ càu nhàu, anh Tuấn nói sắm cho Xí Ngầu. Nói vậy chứ thật ra toàn mẹ Xí Ngầu đi.
Không thích con gái làm hoa hậu hay người mẫu đâu
- Nhân tiện nhắc đến Xí Ngầu mới nhớ cô bé vừa xuất hiện trong vở "Mẹ và người tình" khá ấn tượng. Hình như chị đang muốn hướng cháu theo nghề của mẹ?
- Không. Tương lai của Xí Ngầu, tôi để cháu tự quyết định. Tôi chỉ đưa ra lời khuyên nếu cháu cần. Tôi đưa Xí Ngầu và Trê Phi sang Sân khấu Phú Nhuận là để cháu có việc làm thêm, như một hình thức giải trí, giải tỏa stress vậy đó. Tiền kiếm được, các cháu sẽ tự trang trải cho những vật dụng cá nhân.
Tôi không cưng chiều con theo kiểu muốn gì được nấy mà luôn hướng cho các cháu biết tự lập, biết giá trị của đồng tiền. Vào thứ Bảy, chủ nhật tôi thường đưa các con đi siêu thị. Ví dụ hôm nay, tôi cho cháu mua trong phạm vi năm trăm ngàn, cháu sẽ lựa chọn tất cả các món đồ mình thích trong số tiền này, không được lố ra. Đó cũng là cách dạy con biết mua sắm.
Nói vậy thôi, Xí Ngầu vẫn còn nhỏ, vẫn đang độ tuổi trưởng thành. Mới học lớp mười mà cháu đã cao đến 1m78 rồi đó. - Xí Ngầu có chiều cao lý tưởng thế, chị có ý định cho cô bé làm người mẫu hay thi hoa hậu không? Biết đâu sự cạnh tranh trong các cuộc thi sắc đẹp sẽ giúp Xí Ngầu trưởng thành hơn?
- Không. Cả tôi và anh Tuấn đều không thích. Anh Tuấn coi vậy chứ khó lắm, không thích con gái làm hoa hậu hay người mẫu đâu.
- Có phải anh chị sợ môi trường showbiz phức tạp?
- Đúng rồi. Xí Ngầu lớn thế nhưng đến bây giờ cháu vẫn luôn trong tầm mắt của tôi. Không giờ phút nào, cháu làm gì mà tôi không biết. Nhiều khi, Xí Ngầu chỉ chạy ra siêu thị đầu ngõ mua chút đồ cũng hỏi ý tôi và thường có người chở đi, đón về.
- Quản lý chặt thế, chị không sợ Xí Ngầu cảm thấy mất tự do sao? Nhất là độ tuổi mới lớn của cháu, tâm lý phức tạp?
- Tôi chăm con theo kiểu vừa là mẹ, vừa là bạn. Xí Ngầu có thể thoải mái trò chuyện với tôi về mọi thắc mắc mà cháu gặp phải trong cuộc sống. Tôi có nhiều kinh nghiệm nên có thể cho cháu những lời khuyên để tránh va vấp. Ví dụ như Xí Ngầu đã vào độ tuổi muốn làm đẹp nhưng tôi không cho cháu sử dụng các loại kém lót. Thỉnh thoảng, tôi cho cháu thoa một ít phấn hồng khi đi ra ngoài. Tôi phải giải thích là da cháu còn non, chưa thích hợp để sử dụng mỹ phẩm. Nói chung, tôi có thể trò chuyện với con về mọi vấn đề.
- Kể cả chuyện giới tính?
- Tôi vẫn bảo Xí Ngầu: “Mẹ không cấm. Mẹ tôn trọng quyền tự do của con nhưng con chưa đến 18 tuổi. Chẳng hạn nếu con yêu đương mà có chuyện gì xảy ra dẫn đến hậu quả đáng tiếc là con hại thay vì yêu người ta, vì con chưa thành niên”.
- Chị làm tôi bất ngờ đấy. Đa số các bà mẹ bây giờ quản lý con rất chặt, kể cả những mối quan hệ bạn bè bình thường chứ đừng nói chi đến chuyện tình yêu nam nữ?
- Thời buổi bây giờ giấu sao được. Giấu là mất con. Độ tuổi của Xí Ngầu sao tránh khỏi những lúc mơ mộng. Tôi đưa cháu sang sân khấu kịch Phú Nhuận, môi trường nghệ thuật toàn nam thanh nữ tú, cũng vì thế. Làm gì thì làm, tôi vẫn phải quan sát xem Xí Ngầu hay tiếp xúc với ai. Ví dụ Xí Ngầu hay tiếp xúc với Hòa Hiệp, tôi sẽ gọi Hiệp lại trò chuyện và nhờ bảo ban em mặc dù tôi biết Hòa Hiệp là anh chàng hiền và ngoan.
Nói thế thôi chứ tôi lo cho Xí Ngầu không bằng anh Tuấn Anh lo cho Trê Phi. Cu cậu đang độ tuổi dậy thì, tâm lý rắc rối nên cần bảo ban nhiều. Cứ chiều chiều, hai ba con lại đi đá banh. Dù sao đàn ông nói chuyện với đàn ông cũng dễ hơn.
>> Con trai nuôi NSƯT Hồng Vân: Tôi thường xuyên bị gạ gẫm >> Hồng Vân: Ước sao bây giờ giảm được 5 cân >> 'Thâm nhập' cuộc sống gia đình Hồng Vân - Lê Tuấn Anh >> Hồng Vân kể chuyện Bí Ngô>> Hồng Vân: Sinh bé Bí Ngô là thành công và hạnh phúc nhất năm >> Sao và con cái trong ngày thôi nôi bé Bí Ngô >> Lê Tuấn Anh ngượng khi chụp ảnh chung với Hồng Vân>> Trung Thu: Cả nhà Hồng Vân - Lê Tuấn Anh đi siêu thị>> Người mẹ hạnh phúc >> Lê Tuấn Anh tự nguyện 'hy sinh' vì vợ
Theo Thế Giới Văn Hóa

Năm 2006, sau chuyến lưu diễn và trở về Việt Nam, những hình ảnh, poster của Cát Phượng đã bị gỡ bỏ hết. Cát Phượng kể: 'Chị ấy bảo có nghe nhiều người nói tôi không muốn hợp tác với chị nữa. Nghe thế, tôi giận lắm hỏi ngay: “Sao chị không hỏi trực tiếp em? Giờ, người ghét mình nhiều hơn là người thương, chị làm lãnh đạo như thế thì em không tôn trọng chị. Chị không thích làm việc với em nữa, em chấp nhận nhưng những vở kịch em bỏ xương máu dựng lên em phải diễn, không ai được thế. Ngày chúng tôi chưa chia tay, chị ấy đã từng hỏi Thái Hoà rằng: “Hoà, mày định đi tấu hài hoài vậy sao?”. Tôi nghe được và hỏi lại: “Sao chị lại nói thế?”. Chị ấy cũng thấy mình đã đi quá xa nên không nói gì thêm. Thật ra, chị ấy không muốn Thái Hoà đi diễn hài với tôi. Vì thế, khi tôi đi Mỹ diễn, có nhiều người nói ra nói vào, đó cũng là cái cớ để chị ấy đuổi tôi ra khỏi sân khấu. Lúc đó, tôi quả thật thấy nản vì không biết bám víu vào ai nữa. Tôi nghĩ, nuôi con bằng gì đây? Tôi mong sau này chị ấy đừng đối xử với đàn em như thế. |

![]() |
Cả nhà trong lễ thôi nôi Bí Ngô. Ảnh: Cogaidolong's blog. |
Tin liên quan
- Ca sĩ Thương Huyền 'ăn' cả nồi lẩu đang sôi vì... ghen (15:40:26 17/05/2013)
- TS Kim Hồng: Chúng tôi không hứa hẹn giải thưởng với Bảo Ngọc (15:40:19 17/05/2013)
- Đăng khôi khâu 7 mũi ở chân vì nhảy vào bàn kính (15:40:18 17/05/2013)
- Dương Yến Ngọc: Cuộc sống của tôi rất viên mãn (15:40:16 17/05/2013)
- Hôn lễ vui vẻ của Thành Trung - Thu Phượng (15:40:15 17/05/2013)
Bình luận
Chưa có phản hồi
Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận
Hồng Vân: Cát Phượng trả lời bài báo đó chỉ là sự cố thôi
ADS_home_content_3
Code_FB ADS_681x |
Video 336x288 |
Quảng cáo