Billboard
ADS_Top_Right
  • Bigsize
    Bigsize
  • google.com, pub-4530016804051003, DIRECT, f08c47fec0942fa0
Tiêu điểm

Vợ mang thai, chồng cặp kè, ăn ngủ với nhiều cô gái trẻ

10:00:00 23/04/2014

Không kìm nổi được mình, tôi xông vào phòng hát và choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt. Họ ôm ấp nhau trên ghế, anh ta đổ người chồng lên cô gái kia hôn hít, còn cô ta vẫn rên rỉ tỏ vẻ sung sướng lắm. 

Tôi quen anh khi còn là sinh viên năm cuối trường Kinh tế. Anh là bí thư đoàn trường Bách Khoa, năng nổ, đào hoa, thường sang trường tôi chơi và được rất nhiều cô gái để ý, khát khao được làm người yêu. Một dịp trường tôi và trường anh giao lưu văn nghệ, chúng tôi đã quen nhau và bắt đầu hẹn hò từ đó.

Anh người miền trong, gia đình gia giáo hay có thể nói là công tử bột vì được bố mẹ yêu chiều, trên lại có một người anh trai làm to ở Hà Nội nữa. Còn tôi là con gái Hà Nội chính gốc với nét tinh tế, nhẹ nhàng đã cuốn hút anh. Anh vẫn thường nói với tôi như vậy.

Thời gian yêu nhau, tôi từng nghe bạn bè anh trêu chọc, bóng gió anh là “gã Đông Gioăng, sát thủ tình trường”… nhưng vì nghĩ bạn bè anh trêu chọc, đùa vui như vậy nên tôi bỏ ngoài tai, không để ý.

Ra trường 2 năm chúng tôi kết hôn. Lúc đó anh mới 26 tuổi còn tôi 25, vì tôi nhỡ có bầu nên phải cưới gấp. Thấy bố mẹ anh quý mến lại thoải mái, dễ chịu nên tôi nghĩ, lấy anh, chọn anh làm chồng là điều may mắn nhất trong đời. Nhưng tôi đã lầm tưởng.

Sau khi cưới, anh nhanh chóng leo lên một vị trí cao ở tập đoàn công nghệ thông tin, viễn thông lớn nhất đất nước. Còn tôi với tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi, với mối quen biết của bố mẹ, tôi được nhận vào làm ở Tổng cục Thuế. Rồi đứa con gái xinh xắn chào đời. Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ chúng tôi là một gia đình trẻ hạnh phúc khi có nhà lầu, xe hơi, chồng làm to, con xinh, vợ hiền… Nhưng tất cả chỉ là cái vẻ bề ngoài.

Ảnh minh họa.

Từ ngày lên chức, chồng tôi suốt ngày đi hôm về khuya. Anh bảo phải tiếp khách, phải mở rộng mối quan hệ và tôi không mảy may nghi ngờ. Càng ngày, tần suất anh về muộn càng thường xuyên. Rồi những lần lén lút ra ngoài gọi điện, nhắn tin vụng trộm với các cô bồ trẻ, những chiếc điện thoại mới xuất hiện nhưng anh để lại xe không mang về hoặc tắt máy khi bước vào nhà khiến tôi nghi ngờ.

Tôi quyết định lên kế hoạch theo dõi anh. Tôi bồi ít tiền cho anh bạn cũ được anh chọn làm trợ lý và nhận những thông tin quan trọng hằng ngày. Rồi những bức ảnh anh cặp kè, ôm ấp các cô gái trẻ chưa chồng gửi đến, tôi choáng váng, đau đớn trong nỗi thất vọng tràn trề.

Người chồng tôi thường ngày ca ngợi với đám bạn, người vẫn nựng yêu thương con hằng ngày, người không quên dẫn mẹ con tôi đi chơi mỗi dịp lễ tết là như thế này ư? Tôi không thể tin nổi vào mắt mình. Hóa ra bấy lâu nay tôi đã mù? Tôi đã quá tin tưởng vào những lời ngon ngọt, vỗ về của anh.

Tối hôm đó, phải 12 giờ đêm anh mới kéo cửa vào phòng ngủ. Tôi đã ném xấp ảnh vào mặt anh rồi ôm mặt khóc nức nở. Anh cầm đống ảnh, lại ngon ngọt đến bên tôi vỗ về: “Chỉ là vì công việc, vì tiếp đối tác nên mới phải cần những cô gái này. Thực tình anh chưa từng phản bội em, kể cả trong tâm tưởng. Anh đâu có ngu mà đi bỏ vợ hiền con khôn, đi theo mấy cái đứa ăn chơi, đua đòi đó”.

Tôi tạm thời tin anh và không còn nghĩ suy gì nữa. Thế nhưng dù tôi có thai tiếp, những cuộc nhậu thâu đêm, những lần đi sớm về khuya của anh vẫn không ngớt, tôi càng canh cánh nỗi lo chồng đang ôm ấp đứa con gái nào khác bên mình.

Lần này tôi không còn trông chờ vào ai khác mà tự mình theo dõi anh. 6 rưỡi sáng, anh đã quần áo là lượt ra khỏi nhà với lý do: "Đi làm sớm để tránh tắc đường". Nhưng điểm dừng chân đầu tiên là một con phố nhỏ cách nhà tôi không xa, 10 phút sau, một cô gái trẻ son phấn, váy ngắn bước lên xe anh. Rồi họ đi ăn sáng cùng nhau, cười nói cợt nhạt đủ trò mới về trụ sở làm việc. Tôi vẫn thường nghe a kể có cô nhân viên cùng cơ quan thường đi nhờ xe nên dù tức tối trong lòng vẫn cố kìm nén theo dõi tiếp.

Nhưng chờ 1 tiếng sau tôi lại thấy anh lái xe đi. Lần này anh rẽ vào một quán cà phê nhỏ, bài trí có vẻ thơ mộng. Rồi chừng 20 phút sau khi cầm máy gọi điện, cười nói đong đưa, một cô gái trẻ đến. Trông cô này có vẻ hiền lành, không điệu đà như cô gái sáng nay nhưng nhìn ánh mắt tình tứ, nhìn cách anh vuốt ve mái tóc cô bé, tôi không cầm nổi nước mắt. Trước đây, khi còn yêu nhau, cũng ánh mắt đó, cũng cử chỉ âu yếm đó anh từng dành cho tôi... Rồi chuyện trò chán chê, âu yếm nhau chán chê anh ta lại lái xe đưa cô bé kia về.

Chiều đến, anh ta lại tiếp tục gọi một cô gái trẻ khác đến quán bia quen gặp đối tác. Nhìn quán bia này tôi đã chướng mắt. Nhân viên tiếp bia ăn mặc ngắn nhất có thể, tiết kiệm vải nhất có thể, đã thế còn cười nói đong đưa với khách đủ chiêu trò. Đi cùng cô gái trẻ kia nhưng chồng tôi vẫn gọi môt vài cô gái tiếp bia đến. Cô nào cũng da trắng, chân dài, mặc ngắn cũn cỡn đứng kè kè bên khách, bên chồng tôi tiếp bia. Tay chân gã khách kia vẫn không ngừng luyến láy đụng chạm vào mông, đùi các cô. 

Rượu vào, lời ra, chồng tôi lại choàng tay qua vai cô gái trẻ ngồi bên. Lại điệu cười, lại ánh mắt cợt nhã đó. Đến lúc này, tim tôi đập loạn xạ, dường như không thể kìm nổi. 

Sau đó, tầm 9h tối, bọn họ lại kéo nhau đi hát. Một cô gái tiếp bia cũng đi theo. Họ rẽ vào một quán karao lớn rồi tình tứ ôm nhau vào. Chồng tôi vẫn khoác vai cô gái trẻ, cười nói đong đưa. Khoảng 30 phút sau, gã khách kia ôm eo cô tiếp bia đi ra ngoài rồi gọi taxi đi. 

Chồng tôi và cô gái trẻ kia đang làm gì trong kia. Đầu óc tôi bấn loạn. Tôi mường tượng thấy cảnh anh ta đang ôm ấp, ve vuốt cô gái kia bên mình. Rồi không kìm nổi được mình, tôi xông vào phòng hát và choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt. Họ ôm ấp nhau trên ghế, anh ta đổ người chồng lên cô gái kia hôn hít, còn cô ta vẫn rên rỉ tỏ vẻ sung sướng lắm. 

Nhìn thấy tôi, anh ta vội vã vơ chiếc áo sơ mi tôi vẫn cố làm lượt mỗi đêm cho anh đi làm giờ đã nhăn nhúm mặc lại. Cô gái kia bất ngờ quát: "Cô là ai mà dám xông vào đây". Anh ta bối rối đẩy cô ta ra ngoài, nhưng vừa bước đến cửa tôi đã cho ả một cú tát vào mặt. Tôi không nói nên lời cứ thế khóc bỏ chạy.

Sau đó, tôi dọn đồ và đưa con về ngoại. Anh ta vẫn liên tục gọi điện và tìm đến xin lỗi tôi nhưng tôi không thể, không thể tiếp tục sống chung với người chồng này nữa. Lương tôi vẫn kiếm đủ nuôi các con, bố mẹ tôi vẫn còn đây, còn chỗ cho mẹ con tôi nương tựa, tôi không thể trở về căn nhà đó, không thể sống cùng với người chồng bội bạc kia. Nhưng còn con tôi, liệu chúng có hạnh phúc khi không còn cha bên cạnh? 

Thực sự bây giờ, đầu óc tôi rối bời không thể suy nghĩ thêm được gì nữa. Liệu quyết định lúc này của tôi có đúng đắn?

Theo Chi (doisongphapluat.com)

Bình luận
Chưa có phản hồi
Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận
ADS_home_content_3
Trái
Phải
  • Sale
    Sale
LR_left_1
LR_right_1
Tin Ảnh

DV Văn Anh khoe giấy đăng ký kết hôn

Hai diễn viên Văn Anh và Tú Vi chính thức là vợ chồng.
Code_FB
 
 
ADS_681x
Trình độ học vấn của tôi là:
336x288
681x90
Quảng cáo