Billboard
- google.com, pub-4530016804051003, DIRECT, f08c47fec0942fa0
Tiêu điểm
-
NTK Võ Việt Chung cho biết bộ trang phục được đầu tư nhiều nhất từ trước đến ...
-
Cách đây không lâu, người phát ngôn của nữ ca sĩ cho biết sức khỏe của cô không ...
-
Bé Na lại xinh xắn với khuôn mặt trắng hồng và đôi mắt tròn xoe như hai hạt ...
-
Cậu chuyện khó có hồi kết khi Dương Yến Ngọc và Pha Lê vẫn tiếp tục nhắc tới.
-
Thùy Lâm tham dự một sự kiện tại TP HCM.
-
Đêm Baggio thú nhận chuyện này cũng là đêm Quỳnh Trâm viết status chửi bới ...
-
Dung mạo của cựu thành viên Mây Trắng đã hài hòa hơn,
-
Cả nhà Minh Hương diện ton trắng rất thời trang.
-
Tuấn Hưng không ngại thể hiện tình cảm trong buổi họp báo ra mắt album ' ...
Lê Vân - buồm lớn sau giông lớn
16:13:04 17/05/2013
Đêm khuya, và gió trong lòng thổi mãi. Tôi không thể buông cuốn tự truyện 'Sống và Yêu' của Lê Vân. Đời tôi cũng đang đầy giông bão như những gì chị viết trong cuốn tự truyện này. Liệu sau bao nhiêu bão táp, chị có còn gắng gượng đứng dậy? Cõi lòng chị có xao xác? Tình yêu của chị có lụi tàn?
>> Lê Mai: Lê Vân mạnh mẽ giống tôi
Rồi tôi quyết định sẽ tìm gặp chị. Tôi đã đọc cuốn tự truyện của chị do nhà thơ Bùi Mai Hạnh ghi. Ngày ấy, tôi thấy chị vừa xa xôi vừa gần gũi. Tôi đọc những mối tình của chị và thấy một giấc mơ bay qua cùng với nỗi sợ hãi. Nhiều lúc tôi tự hỏi: nếu tôi cũng xinh đẹp và nổi tiếng như chị, liệu tôi có đủ sức đi qua những gì chị phải đi qua không? Ngày ấy, sau khi nghe dư luận đủ chiều về chị sau cuốn Tự truyện, tôi thường lo lắng không biết cơn bão của dư luận có làm chị gục ngã không? Bởi tôi thấy chị lúc nào cũng mảnh mai, yếu đuối. Sau này, đọc chân dung chị do nhà thơ Nguyễn Quang Thiều viết với tựa đề “Như một cái cây sau bão”, tôi đỡ lo lắng hơn. Phải chăng tôi cũng là một người đàn bà và tôi hiểu những thống khổ mà một người đàn bà thường phải gánh chịu.
Tôi gọi điện cho chị với lý do tôi muốn viết một cái gì đó về chị. Nhưng thực ra đó lại không phải là mục đích quan trọng nhất của tôi. Chị đã từ chối. Chị nói chị đã đi qua giông bão, đã “như một cái cây sau bão”, đã bình yên rồi, không còn gì để nói. Chị chỉ muốn làm việc với báo chí khi có một hoạt động mới nào đó thôi. Chị bảo: những gì cần nói về chị, bài báo của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều đã nói hết rồi. Và chị vội vã từ chối tiếp tục câu chuyện. Nhưng cuối cùng tôi cũng có được cuộc hẹn với chị với lý do chuyển cuốn sách “Người” của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều và hoạ sỹ Lê Thiết Cương tới cho chị. Chị nói, chị có tìm mua cuốn sách này nhưng không thấy chỗ bán.
Lê Vân đón chúng tôi đầu tiên bằng đôi mắt sau ô vuông an toàn của cánh cổng nhỏ dẫn vào sân vườn mà chị gọi là ngôi làng nhỏ của mình. Rồi khuôn cửa mở ra một khuôn mặt rạng rỡ vượt qua những dấu nét đa đoan khiến tôi sững người. Chị quá trẻ và đẹp so với tuổi 50. Đôi mắt chị vẫn đẹp lạ lùng, sôi như nhựa đường của con gái mười sáu. Và lúc này, tôi hiểu vì sao cuộc đời chị lại thăng trầm như thế. Sắc đẹp của người đàn bà vừa là tài sản vừa là sự bất an của chính họ. Tôi đã từng đọc những câu chuyện cổ tích nói về những cô gái sinh đẹp được cha mẹ bôi bẩn lên mặt để tránh những sự chẳng lành. Tự nhiên tôi thấy một nỗi lo sợ mơ hồ cho chị lướt qua. Nỗi lo sợ này có bao giờ tìm đến chị không? Hay bởi những người đàn bà như tôi thường mang nỗi lo sợ ấy, nhất là những người đàn bà nhan sắc và đằm thắm. Và lúc này, tôi lại nhớ đến một đoạn trong chân dung “Như một cái cây sau bão” của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều viết về chị: “Tôi hỏi chị nếu bây giờ lại có một người đàn ông đầy uy lực của sự quyến rũ đến trước cửa nhà chị và gọi chị đi thì chị sẽ làm thế nào ? Một thoáng rùng mình đi qua con người tưởng giá lạnh và ý chí này. Chị nói chị sợ điều đó xẩy ra. Chị mong điều đó đừng đến nữa. Nhưng nếu điều đó đến thì chị cũng không biết sẽ phải làm thế nào. Chị có thể đóng cửa quay vào và trốn trong bóng tối của ngôi nhà. Chị cũng có thể bỏ ngôi nhà ấy và chạy theo tiếng gọi vừa hạnh phúc vừa nguy hiểm kia. Chị không thể nói trước một điều gì. Không ai trong chúng ta có thể nói trước điều gì trừ khi trái tim chúng ta đã giá lạnh hoàn toàn”.
Chị vẫn mặc bộ đồ ở nhà như một người phụ nữ vô tình có khách ghé qua, dường như chị không hề có ý định cầu kỳ chuẩn bị tiếp khách. Rồi chị đi như lướt qua những bậc thềm vào bếp pha trà. Chi đi như một áng mây trôi. Và tôi chợt nhớ chị từng là diễn viên ballet.
Ngôi nhà của chị ở phố Thuỵ Khuê yên bình với những vòm cây xanh mướt như rời xa chốn đô thị ầm ĩ đã từ lâu lắm rồi và ríu ran tiếng chim kêu. Chị bảo sau khi cuốn Tự truyện ra, có người khuyên chị nên mua chim nuôi cho khuây khỏa. Lê Vân bảo không cần. Chị nghĩ: nếu mình xứng đáng được hưởng thì chim sẽ tự đến. Cuối cùng chim trời đến nhiều thật. Chị cất giọng nói của một người đã làm chủ xung quanh, và quan trọng nhất, làm chủ chính mình. Làm sao đằng sau gương mặt đẹp rạng rỡ kia lại có thể chất chứa một quá khứ bão giông như câu chuyện Sống và Yêu của chị? Hay nói đúng hơn, bão giông như thế, sao gương mặt kia vẫn tươi trẻ làm vậy? Phải có gì đó thật kỳ lạ trong trái tim kia.
Chị kể chị đang xem một bộ phim để chờ chúng tôi. Một bộ phim hay mà chị đã chờ chực để được xem. Chúng tôi hỏi chị có thực sự giã từ điện ảnh không và vì sao chị lại giã từ được cái mà chị đã yêu như yêu một người đàn ông và đã hiến dâng cả tuổi xuân sắc của mình cho nghệ thuật ấy. Chị nói thực ra chị không giã từ. Chị chỉ chờ đợi một vai diễn. Vai diễn ấy như thế nào chị cũng không cụ thể hóa được. Chị chưa nhận lời đóng bộ phim nào vì chị chưa tìm được một đạo diễn mà cả chị và người ấy phải hiểu nhau, hòa hợp được với nhau và có khi phải những u buồn giống nhau. Tôi ngồi nghe chị và mấy lần định hỏi chị một câu nhưng tôi lại im lặng. Tôi muốn hỏi chị rằng chị có nghĩ sẽ diễn lại cuộc đời mình bằng một kịch bản chuyển từ cuốn Tự truyện của chị không? Tôi đã không hỏi. Nhưng tôi nghĩ tại sao lại không làm điều ấy. Nếu được nói với chị một điều gì đấy thì tôi sẽ nói với chị hãy diễn một lần nữa, chỉ cần một lần nữa thôi với bộ phim mà cuộc đời thực của chị là cuộc đời của nhân vật bộ phim đó. Nhưng diễn ở đây không phải là diễn mà là sống lại một lần nữa.
Khi chúng tôi đến thì Lê Vân đang xem một bộ phim về cuộc đời một nghệ sĩ lớn của thế giới. ánh điện vàng có vẻ hơi tối. Giữa phong khách treo một con hạc giấy mầu vàng. Con hạc đó do Adam, đứa con thứ hai làm để tặng cha mẹ nó. Phía trên tường có một khung đựng rất nhiều ảnh của chuyến đi ăn tết vừa rồi tại Thái Lan của hai vợ chồng và hai đứa con. Rồi chị kể về hai cậu con trai, A Vi và A Dam, kể rằng chị đã mong đứa con thứ hai là con gái và đã tìm được một cái tên vô cùng ưng ý, vừa có chữ A trong tên chồng chị (Abraham) và có chữ V trong tên chị, lại thật nữ tính, đó là A Va – trùng tên một nữ nghệ sĩ nổi tiếng thế giới. A Vi, A Va hay biết bao. Rồi chị mơ màng. Rồi chị lại cười xòa, rằng thôi, cuối cùng lại ra con trai, nghĩ mãi mới ra tên A Đam. Chị không dám xin gì nữa, trời cho 2 đứa con trai khi chị đã ngoài 40, đã là quá thương chị, đã là một điều kỳ diệu rồi. Chị đã nói rất thật. Với một người đàn bà thì những đứa con là tài sản duy nhất và lớn nhất của cuộc đời. Tôi cũng là một người đàn bà có hai con. Mỗi khi ở bên những đứa trẻ ấy, tôi thấy mình mạnh mẽ và yêu cuộc sống này vô tận. Chị nói về những đứa con đắm đuối. Và tôi thấy một không gian bình yên thật sự tràn ngập ngôi nhà. Chị không còn dấu vết của một cái cây sau bão nữa. Chị như một cái cây đẹp yên bình trong một khu vườn đầy tiếng chim.
Trong phòng khách nhà chị có hai bức tranh chân dung chị. Đó là một bức sơn mài họa một người con gái ngồi khép nép ngoan hiền. Chị bảo, đó chính là chị thời “Bao giờ cho đến tháng 10”. Những ai đã xem bộ phim ấy của đạo diễn Đặng Nhật Minh thì không thể nào quên được chị. Hình như mọi vẻ đẹp của người phụ nữ Việt nam đều tụ hội trong chị ở bộ phim đó. Bức sơn dầu đó của họa sỹ Tùng điên. Bức thứ hai có tên “Vân dở hơi” cũng của họa sĩ Tùng điên. Bức tranh vẽ về chị của một thời khủng hoảng cách đây 12 năm. Đó là những năm tháng đầy đau đớn, đầy sợ hãi và đầy yêu thương có lúc điên rồ của chị. Những năm ấy, chị đã tự cạo trọc đầu mình như một sự nổi loạn và như một sự tuyệt vọng. Tùng điên là ai? Trong Tự truyện, chị đã viết về Tùng điên:“Tôi có một người bạn là một hoạ sĩ nghèo. Gã tự đặt cho mình biệt danh là "Điên", Tùng điên. Chúng tôi quen nhau đã mấy chục năm, từ thủa hàn vi nghèo đói. Tôi thương gã không chỉ vì gã quá nghèo mà còn vì gã thân cô thế cô khi bước chân về học đại học ở Hà Nội. Tôi không có kiến thức gì về hội hoạ, về màu sắc vậy mà khi xem tranh của gã, tôi thấy tâm đầu ý hợp.
Nhiều người không hiểu nổi tại sao tôi lại chơi với cái gã điên ấy. Đôi lúc rượu vào, gã nói ba lăng nhăng về tình cảm đơn phương của gã với tôi. Có lúc gã cục cằn, bất cần, chửi đời, thậm chí không coi ai ra cái gì. Vậy mà tôi lại nhận ra trong tận cùng con người gã là một thằng người cô đơn, thèm khát biết bao tình thương yêu của đồng loại. Tạo ra tính cách điên khùng như vậy chẳng qua chỉ muốn nguỵ trang, tự vệ cho một thân phận nghèo giữa chốn đô thị "lắm người nhiều ma". Đối với tôi, gã luôn tôn trọng và có phần vì nể và chắc chắn gã là một người bạn tốt. Sau mấy chục năm quen biết, khi cả hai đã thành gia thất, có một lần duy nhất gã bộc lộ vì không thể giữ lâu hơn được nữa: "Em đã giết chết nửa đời tôi".
Trong suốt cuộc nói chuyện với Lê Vân, tôi không nhận ra một chút gì đó của buồn bã, của cay đắng, của nuối tiếc… Lê Vân bảo cơn bão sau cuốn Tự truyện vẫn chưa thực sự đi qua, vẫn còn những phản ứng âm ỉ trong những người thân và những người nào đó. Nhưng chị thanh thản vì mình đã dám sống đúng với quá khứ của mình.
Giờ đây, chị như được giấu trong một ngôi nhà đẹp, giấu trong những cái cây xum xuê và yên tĩnh quanh nhà, giấu trong tiếng cười nói của hai đứa con, giấu trong sự vững chãi của người chồng. Nhưng vẻ đẹp đầy quyến rũ ở tuổi 50 của chị lại miết nhẹ vào lòng tôi một nỗi sợ cho dù rất mơ hồ. Có thể nỗi sợ đó không phải của chị hay không phải là một hiện thực mà đó là nỗi sợ của chính tôi hoặc là nỗi sợ truyền kiếp của những người đàn bà nhan sắc.Tôi rời ngôi nhà của chị. Một tiếng thì thầm vang lên trong tôi :
Giữa tiếng chim, giữa xôn xao lá, trong ngôi làng nhỏ Người đàn bà chạm ngũ tuầnChườm qua những khoảng trống - một áng mây lành mùa trời xanh thật xanh
Giông bão xót xa đớn đau tuyệt vọng đã nằm im nơi góc vườn Trong chiếc vại sành nâu nonPhủ lên mình những lớp mỏng thật mỏng gió, bụi, tiếng côn trùng, tiếng hót
Nơi đâyNgười đàn bà ngồi xuống Mở những ngón tay thonNhư vũ một nét ballet trong tiềm thứcKể về những hạt mầm lí lắc trong veo
Đáy mắt óng Thứ ánh sáng vươn qua xóa phủ đắng cayánh sáng của tự biết, tự tin, tự tôn, tự vệĐể cuộc đời an nhiên trôi qua trôi qua…
Lê Vân tiễn chúng tôi và đóng cửa như chối từ tất cả bên ngoài. Chị lại đi như một đám mây trôi về căn phòng của chị. Không hiểu vì sao tôi quay lại và miệng bật lên một lời: Lê Vân, xin chị đừng quay lại và đừng mở cửa! Nhưng ngay sau đó, tôi chẳng nhớ tôi đã nói những gì.
Theo Bóng đá & Cuộc sống
Tin liên quan
- Chí Trung: Tôi thù cờ bạc nhưng Huyền thích chơi tá lả lắm (16:31:38 17/05/2013)
- Nguyễn Hồng Nhung nhìn lại sau sóng gió ảnh sex (16:31:14 17/05/2013)
- Ngắm ảnh thời 'xa xưa' của Phương Thanh (16:30:43 17/05/2013)
- Thủy Tiên chọn Quốc Bảo làm mối tình đầu vì biết nói tiếng Anh (16:30:37 17/05/2013)
- Mỹ Uyên: Đôi khi quên mất mình là phái yếu (16:30:35 17/05/2013)
Bình luận
Chưa có phản hồi
Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận
Lê Vân - buồm lớn sau giông lớn
ADS_home_content_3
Code_FB ADS_681x |
Video 336x288 |
Quảng cáo