Billboard
- google.com, pub-4530016804051003, DIRECT, f08c47fec0942fa0
Tiêu điểm
-
Vợ tôi sống rất kịch, rất giả tạo, thảo mai.
-
Cháu nội vừa ra đời bà đã trù ẻo 'Sao nó bé như con chuột thế? Bé thế này ...
-
Chồng tôi toàn đi chơi tới 1-2 giờ sáng mới về.
-
Tôi bị gia đình người yêu phản đối.
-
Hình như chồng tôi mặc cảm vì 'súng ống' nhỏ nên anh ấy không ...
-
Tôi sinh thường và chỉ bị rạch một ít.
-
Vì nghi chồng có bồ nên tôi cãi vã với anh ấy.
Nhà chồng tương lai ‘lật lọng’
08:43:10 02/11/2011
Tôi đang rất buồn và tủi thân lắm. Tôi tự an ủi bản thân mình nhưng sao quá đỗi bế tắc.
Tôi có bạn trai, chúng tôi yêu nhau được khoảng 2 năm. Mấy tháng trước, anh ấy dẫn tôi về quê, chính thức giới thiệu với gia đình anh ấy. Cả nhà anh ấy nói chung là thân thiện và chào đón tôi. Trong lúc vui vẻ, mẹ anh ấy có dò hỏi xem chúng tôi “có gì” chưa (vì bác ấy bảo bây giờ người ta có bầu rồi mới cưới rất nhiều). Tôi thật thà nói rằng: “Chúng cháu không có chuyện gì cả”. Tôi thấy bác ấy có vẻ không hài lòng lắm và trêu người yêu tôi là: “Kém quá, giờ người ta ‘tậu trâu tậu cả nghé’ chứ”.
Sau đó, chúng tôi trở lại thành phố, chờ gia đình anh ấy xem ngày tốt (có thể là cuối năm nay hoặc đầu năm sau, khi ăn Tết xong). Một lần, chúng tôi đi du lịch cuối tuần và chúng tôi đã “vượt rào”. Khi thấy mình bị trễ kinh và thử que thử thai có kết quả dương tính. Tôi rất vui vì tôi nghĩ chắc người yêu mình và gia đình anh ấy sẽ đón nhận niềm vui này.
Tuy nhiên, thái độ của mọi người làm tôi shock. Bạn trai tôi khuyên tôi đi “bỏ” vì ăn Tết xong một vài tháng, chúng tôi mới làm lễ cưới. Lúc đó thì bụng bầu của tôi đã lớn rồi. “Anh không muốn em phải khổ. Cũng không muốn bố mẹ anh phải e ngại với xóm làng” – anh ấy bảo tôi thế. Anh ấy còn bảo, bố mẹ anh ấy chỉ nói vui thế chứ bố mẹ vẫn còn nặng tư tưởng “truyền thống”, không chấp nhận chuyện con dâu chưa cưới đã “bụng to”.
Tôi khóc suốt một ngày dài. Mẹ đẻ tôi khi biết chuyện cũng khuyên tôi đi “bỏ”. Vì nhỡ khi bụng to mà “bên đó” chưa cho cưới thì mẹ rất xấu hổ với hàng xóm. Còn nếu cưới sớm hơn thì không được vì mẹ anh ấy đã đi xem ngày và chỉ được cưới vào thời gian đó.
Bây giờ, tôi muốn xin một lời khuyên: Không phải giữ hay bỏ em bé vì tôi đã “bỏ” rồi. Sau rất nhiều lần thuyết phục người yêu không thành công, tôi quyết định bỏ con dù thấy mình thật tội lỗi. Giờ đây, tôi chỉ thấy thật chán nản khi nghĩ tới đám cưới, nghĩ tới gia đình mà sắp thành gia đình chồng mình. Tôi có nên cưới hay không? Cả nhà anh ấy có phải đã “lật lọng” với tôi không?
Ý kiến tư vấn
Thiết nghĩ trong chuyện này, bạn không nên đổ tội lên gia đình chồng tương lai của mình. Bạn đã có gan làm thì cũng nên có gan chịu. Nếu bạn giữ chính kiến ngay từ đầu (cưới xin đàng hoàng mới “bầu bí”), không suy diễn câu nói của mẹ người yêu thì cũng không có kết cục như vậy.
Bây giờ, mọi chuyện đã qua rồi thì bạn không nên dằn vặt bản thân mình nữa. Chuyện này giống như một bài học để bạn tự rút kinh nghiệm cho bản thân: nên có chính kiến và lập trường vững vàng. Bởi chuyện hôn nhân, hạnh phúc, con cái là chuyện của riêng bạn, không ai quyết định thay cho bạn được.
Tôi có bạn trai, chúng tôi yêu nhau được khoảng 2 năm. Mấy tháng trước, anh ấy dẫn tôi về quê, chính thức giới thiệu với gia đình anh ấy. Cả nhà anh ấy nói chung là thân thiện và chào đón tôi. Trong lúc vui vẻ, mẹ anh ấy có dò hỏi xem chúng tôi “có gì” chưa (vì bác ấy bảo bây giờ người ta có bầu rồi mới cưới rất nhiều). Tôi thật thà nói rằng: “Chúng cháu không có chuyện gì cả”. Tôi thấy bác ấy có vẻ không hài lòng lắm và trêu người yêu tôi là: “Kém quá, giờ người ta ‘tậu trâu tậu cả nghé’ chứ”.
Sau đó, chúng tôi trở lại thành phố, chờ gia đình anh ấy xem ngày tốt (có thể là cuối năm nay hoặc đầu năm sau, khi ăn Tết xong). Một lần, chúng tôi đi du lịch cuối tuần và chúng tôi đã “vượt rào”. Khi thấy mình bị trễ kinh và thử que thử thai có kết quả dương tính. Tôi rất vui vì tôi nghĩ chắc người yêu mình và gia đình anh ấy sẽ đón nhận niềm vui này.
Tuy nhiên, thái độ của mọi người làm tôi shock. Bạn trai tôi khuyên tôi đi “bỏ” vì ăn Tết xong một vài tháng, chúng tôi mới làm lễ cưới. Lúc đó thì bụng bầu của tôi đã lớn rồi. “Anh không muốn em phải khổ. Cũng không muốn bố mẹ anh phải e ngại với xóm làng” – anh ấy bảo tôi thế. Anh ấy còn bảo, bố mẹ anh ấy chỉ nói vui thế chứ bố mẹ vẫn còn nặng tư tưởng “truyền thống”, không chấp nhận chuyện con dâu chưa cưới đã “bụng to”.
Tôi khóc suốt một ngày dài. Mẹ đẻ tôi khi biết chuyện cũng khuyên tôi đi “bỏ”. Vì nhỡ khi bụng to mà “bên đó” chưa cho cưới thì mẹ rất xấu hổ với hàng xóm. Còn nếu cưới sớm hơn thì không được vì mẹ anh ấy đã đi xem ngày và chỉ được cưới vào thời gian đó.
Bây giờ, tôi muốn xin một lời khuyên: Không phải giữ hay bỏ em bé vì tôi đã “bỏ” rồi. Sau rất nhiều lần thuyết phục người yêu không thành công, tôi quyết định bỏ con dù thấy mình thật tội lỗi. Giờ đây, tôi chỉ thấy thật chán nản khi nghĩ tới đám cưới, nghĩ tới gia đình mà sắp thành gia đình chồng mình. Tôi có nên cưới hay không? Cả nhà anh ấy có phải đã “lật lọng” với tôi không?
Ý kiến tư vấn
Thiết nghĩ trong chuyện này, bạn không nên đổ tội lên gia đình chồng tương lai của mình. Bạn đã có gan làm thì cũng nên có gan chịu. Nếu bạn giữ chính kiến ngay từ đầu (cưới xin đàng hoàng mới “bầu bí”), không suy diễn câu nói của mẹ người yêu thì cũng không có kết cục như vậy.
Bây giờ, mọi chuyện đã qua rồi thì bạn không nên dằn vặt bản thân mình nữa. Chuyện này giống như một bài học để bạn tự rút kinh nghiệm cho bản thân: nên có chính kiến và lập trường vững vàng. Bởi chuyện hôn nhân, hạnh phúc, con cái là chuyện của riêng bạn, không ai quyết định thay cho bạn được.
Ngọc Bình
Tin liên quan
- Tôi khiếp sợ vì chồng lúc nào cũng 'đòi' (10:05:00 26/10/2011)
- Tôi có 'thả lỏng' chồng (09:39:00 19/10/2011)
- Tôi như mất lý trí khi yêu người khác (11:05:00 12/10/2011)
- Chồng tôi có ‘tình online’ (11:09:00 05/10/2011)
- Tôi bị vợ coi là 'đần' (11:54:00 28/09/2011)
Bình luận
Chưa có phản hồi
Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận
Nhà chồng tương lai ‘lật lọng’
ADS_home_content_3
Code_FB ADS_681x |
Video 336x288 |
Quảng cáo