- google.com, pub-4530016804051003, DIRECT, f08c47fec0942fa0
-
Vợ tôi sống rất kịch, rất giả tạo, thảo mai.
-
Cháu nội vừa ra đời bà đã trù ẻo 'Sao nó bé như con chuột thế? Bé thế này ...
-
Chồng tôi toàn đi chơi tới 1-2 giờ sáng mới về.
-
Tôi bị gia đình người yêu phản đối.
-
Hình như chồng tôi mặc cảm vì 'súng ống' nhỏ nên anh ấy không ...
-
Tôi sinh thường và chỉ bị rạch một ít.
-
Vì nghi chồng có bồ nên tôi cãi vã với anh ấy.
Hôn nhân là bể khổ
Đâu có người con gái nào lại không thích cái chuyện... lấy chồng. Nhưng lấy chồng như tôi thì ngàn lần không vạn lần không nên. Tôi cũng bỏ công tìm hiểu 2 năm, yêu đến quên cả đường về nhà, thế mà vẫn chỉ có thể sống chung với nhau 3 năm không hơn không kém. Đến lúc chia tay trong lòng không còn chút tình cảm nào để lận lưng.
Nhiều người không biết cứ bảo tôi sống vô tình, không biết có đúng không, nhưng hãy nghe câu chuyện dài như phim nhiều tập của tôi đã.
Trong đời tôi không có sự đắng cay nào mà tôi chua từng trải qua. Cha có vợ bé, mẹ tôi thì lại không thương tôi, nên một thân tôi sống cô độc một tôi từ năm tôi 22 tuổi. Tôi có người yêu, tìm hiểu hai năm thì về làm dâu nhà anh.
Ngày tôi sinh con mẹ tôi không vào chăm sóc tôi được một ngày, có lẽ vì thế nên cuộc sống đối phó với gia đình chồng tôi ngày một khó khăn. Họ khinh thường tôi cũng phải, vì mẹ ruột tôi còn không thương tôi thì họ thương tôi làm gì.
Ở nhà chồng làm dâu bao nhiêu năm là bấy nhiêu năm tôi đánh mất tình yêu của tôi với chồng. Anh trước kia khi yêu tôi thật đáng là một người "quân tử" cho tôi nương tựa cả đời. Ấy vậy mà khi chung sống tôi mới biết anh chỉ là một cậu bé mới 3 tuổi, nhu nhược đến ghê người. Mẹ bảo gì cũng không dám cãi dù đúng hay sai, thậm chí anh còn bảo với tôi anh sẽ không biết sống ra sao nếu mẹ anh chết đi, tôi thật sự khinh thường con người anh. Nhưng vì con nên tôi sống với anh cho tròn cái nghĩa.
Anh bệnh, tôi lo cho anh từ chén cháo viên thuốc, nhưng đến khi tôi bệnh anh lại coi như không có chuyện gì, lúc nào cũng bạn bạn bè bè. Tôi bắt đầu cảm thấy tôi không đáng để bị đối xử như thế. Lại ãm con về nhà tôi, anh năn nỉ, hứa sẽ sống khác, được nữa năm mọi việc lại như cũ.
Tôi thật sự chán nản và rút ra được một sự thật về cuộc sống gia đình của bản thân. Tôi không còn yêu anh vì không còn tôn trọng anh như trước, ước gì anh tạo cho tôi được sự tôn trọng mà tôi đã có khi yêu anh .Ước gì anh chăm sóc tôi thật nhiều để bù đắp cái "nghĩa" mà anh đã đánh mất trong những năm sống chung.
Tôi rất cần được yêu thương vì bản thân tôi đã thiếu thốn tình thương rất nhiều. Vậy mà anh không thể làm được gì, nên kết quả tất yếu sẽ là: Nhất định ly hôn. Lại một mình tôi nuôi con. Bây giờ mỗi lần nghe ai mời đám cưới tôi lại có hai cảm xúc thật trái ngược nhau, mừng cho họ nhưng lại lo sợ cho họ. Vì cuộc sống bây giờ thật là khó mà tìm thấy được hạnh phúc, thật khó mà sống với nhau cho đến đầu bạc răng long như người ta thường hay cầu chúc.
Theo TTOL
- Không có 'cảm giác' khi gần chồng (07:42:00 16/04/2008)
- Tôi có mẹ chồng tuyệt vời (00:52:00 16/04/2008)
- Làm sao để giữ nụ cười của vợ (13:47:00 15/04/2008)
- Mang bầu mà chồng không quan tâm (11:59:00 15/04/2008)
- Chồng ghen quá mức (08:05:00 14/04/2008)
Code_FB ADS_681x |
Video 336x288 |