Billboard
ADS_Top_Right
  • Bigsize
    Bigsize
  • google.com, pub-4530016804051003, DIRECT, f08c47fec0942fa0
Tiêu điểm

Ái Vân nhìn lại dĩ vãng

17:04:55 17/05/2013
Nếu như ông trời cho Ái Vân tình yêu thương của khán giả và bạn bè, thì lại lấy đi sự thanh thản và gieo vào những bất hạnh trong cuộc đời chị. Ba đời chồng, từng sống trong trại tị nạn, vứt bỏ đằng sau đứa con nhỏ và mọi vinh quang của quá khứ. Cho đến khi lấy lại được rồi thì lại phải đối mặt với cái chết vì căn bệnh ung thư… >> Ái Vân vui bên hạnh phúc mới Người chồng đầu tiên của chị là nghệ sĩ kịch câm Đặng Dũng. Đặng Dũng khi ấy đẹp trai, hào hoa lãng tử, biết bao thiếu nữ xinh đẹp mê. Cặp đôi Đặng Dũng - Ái Vân được coi là cặp đôi đẹp nhất Hà Nội lúc bấy giờ. Hai người với bản tính lãng đãng, ham vui như nhau nên rất hòa hợp. Thế nhưng mầm mống của tai họa có từ trước khi Đặng Dũng lấy Ái Vân. Khi đó anh đã vay nợ khắp Hà Nội. Khi biết chuyện, Ái Vân rất muốn "giải tán" nhưng rồi lại chặc lưỡi, chiều theo số phận. Từ đó dẫn tới bi kịch, những chuỗi dài trả nợ suốt cho chồng.
Gia đình hiện tại.
Biểu tượng vẻ đẹp thời bao cấp Gặp Ái Vân trong những ngày cuối năm 2008, chị để mặt mộc, không trang điểm. Đúng như một nhà báo từng nhận xét: khuôn mặt chị không bị những cú đấm của thời gian. Vẫn làn da trắng nõn mịn màng, cổ cao ba ngấn, mắt bồ câu đuôi dài, đôi môi chúm chím và chiếc mũi cao xinh xinh vừa vặn, càng nhìn càng duyên lạ! Một vài nếp nhăn không làm cho người đàn bà đến tuổi ngũ tuần này mất đi sự quyến rũ. Nhớ lại Hà Nội những năm đầu thập niên 70, Ai cũng nghèo, ai cũng khốn khó. Mọi người phải gồng mình lên như khối sắt thép để xây dựng đất nước và đối chọi với nguy cơ chiến tranh lúc nào cũng có thể xảy ra. Nhưng tận sâu bên trong cơ thể bê tông, là trái tim ấm nóng. Những người phụ nữ gài trong túi áo, trong ví mình hình ảnh chàng chiến sĩ tình báo Deyanov đẹp trai, tài ba và vô cùng mưu trí, dũng cảm trong bộ phim truyền hình dài tập “Trên từng cây số” của Bungari. Những người đàn ông lại gài trong mình tấm ảnh một cô gái Việt Nam, trong sáng và thánh thiện vô ngần: hình ảnh Ái Vân trong vai chị Nhung của bộ phim cùng tên. Thời đó, Deyanov thời đó oai phong và có giá trị hơn nhiều so với hình ảnh điệp viên 007 thời nay. Ái Vân, có lẽ cũng tương tự như vậy. Nhiều người đẹp, nhưng không phải ai cũng tạo nên một trào lưu và được tôn sùng như vậy. Ái Vân làm dịu lòng cả một xã hội đang gồng mình lên với những tảng núi đè nặng trên vai. Ái Vân có lẽ là đối tượng được nhiều người đàn ông thèm muốn và nhiều người phụ nữ ghen tị, trong suốt hàng chục năm qua. Chị, như một nhà thơ từng nhận xét: Ái Vân mang một vẻ đẹp rất lạ. Lạ ở chỗ đoan trang, mà lại rất “mời mọc”. Ái Vân trở thành thần tượng vì ở chị có nét mơ mộng, trẻ trung nhưng lại rất khó tới gần. Hơn nữa, chị thuộc tuýp người đàn bà khiến cho người đàn ông trở nên đàn ông hơn, tử tế hơn, hảo hán hơn. Ai cũng muốn che chở, ai cũng muốn tha thứ, dù chẳng vì dụng ý nào cả cả. Ái Vân, có lẽ, chưa chắc đã mưu cầu điều ấy. Nhiều du học sinh thời bấy giờ khi nhớ về chị, với biết bao tự hào: Thời sinh viên nghèo, người ốm nhách rất nhiều mặc cảm. Hồi ấy với chúng tôi cái gì Tây cũng là nhất: nhạc Tây, thức ăn Tây, quần áo Tây, và cả con gái Tây. Có khi muốn khoe con gái Việt Nam mình đẹp thế nào với bạn bè, mà chẳng biết lấy ai để khoe. Lê Dung hát quá hay rồi, chị được giải Traicôpxki, rất tự hào. Nhưng chỉ tự hào thế thôi. Rồi sau đấy thấy Ái Vân da trắng ngần, mặc áo dài Việt Nam đỏ thắm hát “Bài ca xây dựng” - sáng tác của nhạc sĩ Hoàng Vân, “Mặt trời chưa bao giờ mọc như vậy” - nhạc của Đức trong cuộc thi Ca nhạc nhẹ quốc tế, tổ chức tại Dresden, Cộng hòa dân chủ Đức (cũ) năm 1981, mà lòng hãnh diện vô cùng. À, hóa ra con gái Việt Nam cũng đẹp quá! Đẹp mảnh mai và dịu dàng, mà con gái châu Âu không có được. Tự dưng, chúng tôi thấy “nhân phẩm mình được nâng lên một bậc”. Nhiều nghệ sĩ khác cũng nổi lên trong những năm bao cấp, nhưng chỉ Ái Vân mới giữ được hình ảnh. Chỉ đơn giản: khi đi qua đỉnh cao, họ trở về đúng với con người xù xì của họ, chứ không phải hình ảnh óng ánh mà họ tạo ra trước công chúng. Những lứa diễn viên và ca sĩ cùng thời Ái Vân như Lệ Quyên, Tố Uyên, Như Quỳnh đến những lứa diễn viên sau này như Hoàng Cúc, Phương Thanh, Minh Châu, Kim Khanh, Diễm My, Diễm Hương, Việt Trinh chỉ 5, 10 năm sau đã khác. Với Ái Vân, dường như thời gian dừng lại trên khuôn mặt của chị, dù đã ngoài ngũ tuần. Ái Vân sở dĩ cho đến ngày nay vẫn khiến nhiều người lưu luyến, xao động vì chị khiến cho mọi người trở về với tuổi trẻ, tuổi thơ của họ. Bởi thế, sau này với những khúc ngoặt của cuộc đời với những sai lầm, nhưng mọi người đã tha thứ cho chị tất cả. Chị làm cho người ta tin vào hình tượng của chị, những gì chị nói, chị làm. Chị giữ cho mọi người và cho mình một hình ảnh lung linh, vừa hiện thực nhưng lại rất xa xôi. Đó là sự cứu rỗi cho công chúng và cho cả Ái Vân.
Đối với Ái Vân, Đặng Dũng là một người đàn ông đầy những bí mật. Nhiều tới mức cho đến bây giờ, hơn hai chục năm sau vẫn nhiều chuyện chưa giải thích được. Từ chuyện của Đặng Dũng khiến Ái Vân bị vạ lây, chị mất các hợp đồng biểu diễn, bạn bè xa lánh, gia đình quở trách. Bỗng dưng, Trần Bình xuất hiện.
Với vẻ đẹp trai rắn rỏi, đàn ông và sẵn sàng tha thứ cho người đẹp, Trần Bình (nay là đạo diễn, NSƯT, Giám đốc Nhà hát Ca nhạc nhẹ Trung ương) trở thành người hùng đối với Ái Vân. Anh đưa đón chị hàng ngày đến những nơi biểu diễn. Một lần nữa, bản năng muốn được vỗ về thôi thúc chị, mặc cho sự khuyên can của gia đình (trước đó Trần Bình đã có một đời vợ), Ái Vân vẫn quyết định lấy anh. Trần Bình “ở rể”, sống cùng gia đình Ái Vân tại 38 phố Huế. - Hồi đó có rất nhiều Việt kiều tấn công. Nhưng chị lại chọn nghệ sĩ kịch câm Đặng Dũng, khiến bao chàng trai ngẩn ngơ tiếc nuối. Hai người sống với nhau được bao lâu? - Được bốn năm, nhưng mọi người ít nhắc tới vì chuyện với người chồng thứ hai là anh Trần Bình quá ầm ĩ. Nhưng chuyện với Đặng Dũng cũng ầm ĩ lắm (cười). Cũng vì chuyện ầm ĩ đó mà chia tay nhau. Nhưng cũng vì chuyện đó mà anh Bình đến. Hình như mình bị dính vào sao thị phi (cười buồn). - Người phụ nữ đẹp, có tài thì khó tránh được điều ấy lắm. Trong những lúc tự phê lại mình, chị có nghĩ vì quá mải mê với sự nghiệp mà sao nhãng gia đình, dẫn tới những kết cục hôn nhân buồn như vậy không? - Không hề. Thật ra trong thời gian sống với anh Bình, có lẽ tôi là một trong những người đàn bà ngoan nhất. Tức là chỉ biết tới đi làm, sân khấu và chồng con. - Nghĩa là mình đã chặn hết mọi khả năng cám dỗ từ bên ngoài? - Tôi không cho mình là người dễ bị cám dỗ. Tôi là người của gia đình thì đúng hơn. Thích được ở nhà, chăm sóc chồng con, và đặc biệt là nấu ăn. Tôi không thích những cuộc tụ họp đông người quá. Cái đó không phải là cố gắng mà bản năng của mình. Ngày xưa, những lúc người ta vui nhất mình lại cảm thấy buồn buồn thế nào. Tự nhận xét rất khách quan, tôi cho là thời gian sống với anh Bình chẳng có gì đáng trách cả. - Đạo diễn Trần Bình có nói trong một bài PV, sai lầm lớn nhất là do hồi ấy ở rể, bị theo nếp gia đình nhà Ái Vân nên chịu quá nhiều áp lực. Chẳng hạn như hai vợ chồng bị bố mẹ bắt làm kiểm điểm. Điều này có đúng không? - Không phải. Ở rể, chẳng ai làm gì anh Bình cả. Thôi cũng là cách nói trước báo chí. Chứ thực ra nhiều người ở rể có sao đâu, như chồng Ái Xuân, Ái Thanh cũng từng ở rể. Đó là do tính cách anh Bình quá khác người. Không đúng! Có nhiều cái không đúng lắm nhưng thôi không nói nữa. Tôi nghĩ cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay, sẽ có nhiều điều được phân xử đúng hơn. - Chị đã trải qua thời gian rất vất vả và đơn độc trong thời gian tị nạn ở Đức. Bây giờ nhìn lại thấy nó nhẹ nhàng, nhưng hẳn lúc đó kinh khủng lắm, shock lắm? - Đó là chuỗi ngày cố gắng một cuộc sống mới tạm bợ. Cố gắng quên đi quá khứ. Cố gắng quên mình đã từng như thế nào để có thể sống một cuộc sống mà không bao giờ mình hình dung mình sẽ bị như thế. Khổ nhất là về tinh thần. Giống như mình đánh mất tất cả. Xa con trai (đã 4 tuổi), không có gì trước mặt, không ai quen biết, không biết làm gì, không rõ người thân ở nhà ra sao. Nhưng mình không thể bước lui được. Lúc đó ra đi là một tội rất nặng. Thôi dù sao mọi chuyện cũng đã qua. Nó là cái số. Có khi chính vì đi như thế ông ấy (Trần Bình) lại thành công như bây giờ, khẳng định được mình và tôi cũng có cuộc sống của tôi, giống như “tái ông thất mã”, không oán hận nữa. Chứ thời xưa thì hận lắm. - Có bao giờ chị nghĩ tới cái chết? - Có. Một đôi lần. Dĩ nhiên nghĩ thế thôi nhưng làm thì khó. Chính ra đầu tiên tôi nghĩ tới cái chết là sự tan vỡ của cuộc hôn nhân đầu. Tôi rơi vào tình cảm tuyệt vọng quá. Tình cảm, cuộc sống riêng, cuộc sống hai gia đình, xã hội, bạn bè…tôi cảm thấy không thiết nữa. Nhưng điều kéo tôi lại là, nếu tôi chết thì chẳng ai hiểu được tôi. Mọi người sẽ nghĩ rằng tôi xấu như thế. Cho nên tôi phải sống để chứng tỏ mình không phải như vậy. Rồi sau này, những chuyện khác, nhiều thứ làm cho mình buồn. - Thời điểm biết tin mình bị ung thư có phải là thời điểm khủng hoảng nhất của chị không? - Khủng hoảng chứ. Rất khủng hoảng vì hồi đó không có khái niệm về ung thư. Cứ nghĩ ung thư là chết. Khi biết chuyện, như mình bị rơi thẳng xuống một hố sâu, mất tinh thần. Nghĩ rằng, thôi, thế là hết. Cái thứ hai, mình là người cầu toàn, rất thích cái đẹp, cái hoàn thiện. Khi cơ thể trở thành người tật nguyền, không còn hoàn chỉnh, mỗi lần nhìn vào gương mình cảm thấy xuống tinh thần lắm. Nhưng đồng thời, khi nhìn xung quanh tôi nhìn thấy những người xung quanh mình, mình phải quyết tâm vượt qua. Khi ấy tôi cảm nhận được tình thương của họ dành cho tôi. Hơn nữa sau khi nghiên cứu bệnh ung thư, tôi biết rằng vẫn có cơ hội sống nếu mình lạc quan và cố gắng. Rồi dần dần, mỗi ngày đến với tôi như một món quà, mà tôi được ông trời ban thưởng. Tôi nghĩ: Ô mình vẫn còn được sống đến hôm này à! (Cười). Rồi sinh hoạt văn nghệ làm cho lúc đấy tôi quên hết. Không nghĩ một tí gì đến bệnh tật. Mổ xong phải hóa trị. Hóa trị hai tuần sau tóc rụng dần. Vài ngày sau tôi cạo hết. Khi đi diễn tôi đội tóc giả. Sau 4 tháng hóa trị tóc mọc lại, có vẻ còn nhiều hơn ngày xưa. Sau đấy tôi bình thường.
Trần Bình - người đàn ông mặc áo xanh đứng phía sau.
- Có một câu chuyện kể về một nhân vật đã 70 tuổi. Trước khi chết, ông nghĩ tới những hạnh phúc nhất. Ông chợt nhận ra, hạnh phúc chỉ là những lát cắt, những mảnh vá rất mỏng mảnh trong suốt cuộc đời mình. Và, sự bình yên là một trạng thái tĩnh lặng, không phải là hạnh phúc. Thế nhưng, mọi người thường đánh đồng hạnh phúc với sự yên bình. Đã đi qua hơn nửa chặng đường của cuộc đời, chị thấy khi nào mình thật sự hạnh phúc, chứ không phải cảm giác thanh thản của an toàn? - (Ngẫm nghĩ) Có lẽ những ngày đầu sống với anh Dũng. Những ngày hạnh phúc có thể đếm trên đầu ngón tay trong 4 năm đó. Những ngày không bị chuyện phiền phức ám ảnh. Cùng nhau đứng diễn trên sân khấu, không vướng bận điều gì. Chia sẻ những cái vui nhiều hơn. Còn cả một quãng đời cho đến bây giờ cũng có những lúc thấy rất hạnh phúc đấy! Đó là khi con mình báo cáo kết quả học tập, hay khi nó biểu hiện tình yêu với mình, hay những thành công chút chút của nó trong học tập. Có lẽ mỗi giai đoạn quan niệm hạnh phúc một khác. Còn khi có gia đình, hạnh phúc cho đến sau này là nhìn thấy con cái trưởng thành, nấu một bữa ăn ngon cho chồng (chồng Ái Vân vốn là fan hâm mộ chị, hai người có một đứa con gái đang độ tuổi trăng rằm). Đó thật sự là hạnh phúc. Tôi thấm điều đó ghê lắm, sâu lắm. Không như hồi trẻ, chỉ đơn giản yêu và được yêu đã là hạnh phúc. Nét đẹp vượt thời gian - Bản thân Ái Vân có lý giải được tại sao Ái Vân, chứ không phải người đẹp khác trở thành biểu tượng cho vẻ đẹp thời bao cấp? - Người Hà Nội thời đó không quá đông như bây giờ, đủ để cho những nhân vật hơi lạ chút, khác thường chút được để ý, được nhớ. Nhưng tôi không nghĩ nó là biểu tượng hay gì đó. Nó là một hình ảnh đẹp của thời trẻ. Có người nhớ hình ảnh trong phim “Chị Nhung” của nhà văn Nguyễn Quang Sáng, có người lại nhớ tới hình ảnh ca sĩ Ái Vân trong bài hát “Triệu triệu bông hồng”. Tôi cảm thấy xúc động lắm. Họ nói bình dị thôi: Ô, cô có biết không? Hồi đó ảnh của cô là đổi được một con gà khi tôi đi bộ đội ở Lào đấy. Tôi cảm thấy vừa vui, vừa cảm động vì câu nói rất mộc mạc đấy.   - Nhớ lại tuổi trẻ, hình ảnh nào đọng lại trong chị nhiều nhất? Cảnh chạy bom đạn, sơ tán hay những lúc yên bình? - Tôi nhớ những chi tiết rất nhỏ. Chẳng hạn khi trở về Hà Nội, có ngày chiều có điện, mở đĩa nhạc ra nghe. Rồi mình vừa lau nhà, nghe nhạc và hát theo. Hay có những ngày gia đình tập hợp đầy đủ, cùng nhau hát những bài hát Nga như “Cây Bạch Dương”, “Đôi bờ”. Hoặc nhớ tới những hôm đạp xe trên đường, những chiếc lá mùa thu rơi lả tả, đẹp vô cùng. Khó nói nhỉ, đó là những chi tiết rất vụn vặt, khía cạnh của đời sống thanh bình. Chứ cảnh bom đạn, sơ tán hay còi báo động của Hà Nội thì tôi lại không nhớ nhiều. - Chị ý thức được mình đẹp từ bao giờ? - (Cười). Hình như năm 18 tuổi. Ban đầu make up (trang điểm) lên một tí, nhìn trong gương thấy mình cũng xinh xinh. Rồi lúc đóng phim được trang điểm, quấn tóc thấy mình cũng xinh xinh. Hồi đó chẳng có mốt gì. Cán bộ một năm 5 mét vải. Học sinh thì 4 mét. Chỉ mặc quần đen, áo sơ mi. Chẳng có đồ trang điểm. Oai lắm là hộp 12 màu vỏ đen, sau là vỏ trắng của Liên Xô. Phấn thì phấn Trung Quốc, bút chì Trung Quốc. Mà cũng không nghĩ đến chuyện trang điểm. Hình như là lấy trộm của "bà già" thì phải! (cười lớn). - Khi tự mình nhìn lại mình, với tất cả mọi chiều. Chị có thể lý giải tại sao chị lại được ưu ái đến thế không? Không phải tất cả phụ nữ đều được ưu ái. Có những người làm rất nhiều việc tốt, nhưng họ chỉ nghĩ đến cái xấu thôi, trong khi có những người có nhiều lỗi lầm, nhưng người ta sẵn sàng tha thứ? - Tôi chẳng biết. Nhưng có lẽ vì sự ưu ái đó mà tôi phải trả giá đấy (cười). Khán giả yêu mến, mọi người quý mến, nhưng tôi thấy tôi chưa làm được gì cho mọi người. Có lẽ ông trời cho mình lộc như thế, đấy, lại lấy của mình tình duyên và sức khỏe.
Trong một đoạn trích mà đại văn hào Nga F.M.Đốtxtôiepxki tỏ ý bênh vực cho hành động đau buồn của chàng thanh niên Aliôsa, đại loại là: trong một số trường hợp, quả thực là để cho mình bị lôi cuốn vào một cuộc đam mê tuy là cuồng dại, nhưng do tình yêu lớn lao thôi thúc thì còn đáng trọng hơn là không đam mê gì hết! Nhất là trong thời tuổi trẻ, bởi vì một thanh niên luôn luôn chín chắn thì chẳng hay ho gì và là thứ đồ rẻ tiền. Với ý nghĩa này, ca sĩ Ái Vân, một người đàn bà đã biết yêu và sống như đúng bản năng của mình, dù bản năng đó đưa đẩy chị đến bao trắc trở và lỗi lầm trong cuộc đời. Và quả thực, chính với bản năng đầy nữ tính và khao khát yêu thương đó, khiến chị đã đẹp càng trở nên đẹp, đã thánh thiện càng trở nên thánh thiện hơn. 
 
Theo Vietimes
Bình luận
Chưa có phản hồi
Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận
ADS_home_content_3
Trái
Phải
  • Sale
    Sale
LR_left_1
LR_right_1
Tin Ảnh

DV Văn Anh khoe giấy đăng ký kết hôn

Hai diễn viên Văn Anh và Tú Vi chính thức là vợ chồng.
Code_FB
 
 
ADS_681x
Trình độ học vấn của tôi là:
336x288
681x90
Quảng cáo