Billboard
ADS_Top_Right
  • Bigsize
    Bigsize
  • google.com, pub-4530016804051003, DIRECT, f08c47fec0942fa0
Tiêu điểm

Mẹ chồng ăn chơi

09:43:10 21/04/2008

Tôi lấy chồng đã 9 năm và có hai con (một trai, một gái). Cuộc sống từ ngày lấy chồng cho đến nay có rất nhiều thăng trầm. Thực sự tôi cũng không muốn kể những chuyện không hay trong gia đình mình nhưng buộc lòng tôi cũng phải nói để các bạn hiểu rõ được hoàn cảnh của tôi.

Vợ chồng tôi lấy nhau năm 1999, chúng tôi thuê nhà để ở, cả hai chúng tôi đều là người ngoại tỉnh. Cuộc sống gần như độc lập vì bố mẹ cả hai bên đều ở xa. Nhưng ngay sau khi lấy nhau, chồng tôi không hề có trách nhiệm gia đình, anh ấy rất ham chơi, suốt ngày chỉ rượu chè, thuốc lá, cờ bạc, đề đóm (mặc dù anh ấy tốt nghiệp đại học đoàng hoàng). Tốt nghiệp ra trường anh ấy không kiếm được việc làm gia đình tôi đã xin cho anh ấy làm ở phòng hành chính của một cơ quan nhà nước.


Ảnh minh họa

Công việc nhàn rỗi thành ra anh ấy càng ham chơi. Ngay cả khi tôi mang thai cháu thứ nhất gần đến ngày đẻ, anh ấy vẫn đi chơi qua đêm. Những năm đầu ít kinh nghiệm, lắm lúc vợ chồng cũng cãi nhau nhiều, nhưng sau này chịu nhiều cảnh như thế, tôi đã biết cách nhẫn nhịn hơn. Những lúc thế tôi thường tỉ tê với anh ấy, khuyên anh ấy bớt chơi bời để lo lắng cho các con,anh ấy đều lắng nghe và nói sẽ không để tôi khổ nữa. Nhưng chứng nào tật nấy anh ấy vẫn chơi như cũ chỉ có điều lén lút chơi không thể hiện hẳn như ngày trước.

Nhưng hậu quả để lại là những lần anh ấy cắm cả xe máy và tôi phải đi chuộc về, rồi những món nợ nần người ta đòi mà tôi phải thường xuyên trả. (nhiều lần tôi đã quyết không trả, nhưng anh ấy có bài không thèm nói với mẹ con tôi câu nào, bỏ đi đến nhà bạn ở 3 tháng trời, hàng ngày về nhà chỉ để thay quần áo, sau đó vì không chịu nổi cảnh đó, nghĩ cũng vì thương con, sợ ảnh hưởng đến các con , nên tôi đã phải chuộc nợ cho anh ấy). Còn rất nhiều chuyện nữa, kể ra thì chi li lắm, lắm lúc tôi đã mặc kệ , buông xuôi tất cả, muốn đến đâu thì đến.

Nghĩ thương các con còn bé tôi cứ nhẫn nhục và lựa dần để khuyên nhủ anh. Tất nhiên đến bây giờ anh ấy cũng có đỡ hơn, nhưng thực tế vẫn chơi và vẫn nợ nần người ta. Chắc các anh chị và các bạn sẽ thắc mắc là sao tôi không nhờ gia đình chồng giúp đỡ phải không? Điều đáng nói là ở chỗ này đấy. Ngày trước tôi đã nhiều lần gọi điện nhờ sự giúp đỡ của bố mẹ chồng. Nhưng khi bố mẹ tôi hỏi anh ấy, thì anh ấy nói là chỉ chơi cho vui. Ở xa nên ông bà lại thương con nên cho là tôi hay làm to chuyện, lắm lúc mẹ chồng tôi còn nói " Nhà mày xin việc đểu cho nó, nên nó chán nó chơi".
 
Mẹ chồng tôi là người buôn bán, nên nhiều khi nói rất khó nghe. Nhiều khi bà đến nhà tôi chơi nhưng bà gần như không xem đấy là nhà vợ chồng tôi, bà coi như không có tôi, bà coi như đấy là nhà con bà nên bà thích làm gì là quyền của bà. Bà gọi hết bạn bè của bà đến, con cháu bà ở Hà Nội đến rồi bảo tôi đi chợ, rồi nấu nướng phục vụ mọi người. Cứ một mình tôi xoay ra làm, con thì khóc bên cạnh bà cũng mặc kệ cứ thản nhiên ngồi nói chuyện cùng bạn bè, thậm chí ngồi gác chân lên bàn uống nước để tiếp chuyện bạn bè. Bảo đem gửi con để có thời gian nấu nướng thì bà không cho, bà muốn chúng ở nhà để còn khoe cháu,ăn xong thì lại một mình tôi dọn dẹp. Những lúc đấy chồng tôi thường ngồi pha nước mời bạn bè của bà.

Tôi cũng hiểu tâm lý của bà, nên những ngày đầu còn vui vẻ, cố gắng. Nhưng càng ngày chuyện đó diễn ra liên tục thành ra mệt mỏi vô cùng. Cũng phải nói rõ với các bạn những lần tiếp khách của bà, tôi đều bỏ tiền hết. Mà mỗi lần bà xuống chơi cả tháng trời. Gửi con ở nhà cho bà trông thi tôi không bao giờ yên tâm tí nào, lúc thi bà dẫn cháu đi ăn chè đá trong khi con tôi đang bị ho, lúc thì trời đang 12 độ C bà thì nằm ghế, cháu bà cho nằm trên mặt bàn kính. Vì bà ngại leo lên gác mới có giường...

Đâu chỉ có thế, hàng ngày vợ chồng tôi đi làm các cháu đi học, ở nhà rỗi bà cứ sang nhà hàng xóm xung quanh nhà, rồi kể hết những chuyện trong nhà tôi, cả chuyện vừa ý lẫn chuyện không vừa ý bà cho mọi người nghe. Nhiều người hàng xóm tốt họ còn khuyên lại bà là không nên thế, nhưng bà mặc kệ, để ngoài tai. Mẹ chồng tôi còn chơi đề nữa. Chơi thậm chí có những lúc nợ nhiều quá người ta đến bắt cả xe máy lẫn đồ đạc trong nhà, còn chuyện ăn tiêu của bà thì hoang phí vô cùng. Một tháng ở nhà chỉ chơi mà bà gọi điện thoại hết đến tám trăm nghìn, rồi cắt đầu tém, xăm mắt xăm môi. Nơi nào vui chơi ở quê bà đều biết.

Cuộc sống trong gia đình đều do bố chồng tôi cáng đáng. Bố chồng tôi là người rất tốt, nhưng cũng đành chịu, vì nếu nói ra bà lại đem bệnh của bà doạ mọi người ( mẹ chồng tôi bị huyết áp rất cao). Bị bệnh nhưng mẹ tôi ăn uống chẳng kiêng khem gì, thậm chí thích ăn nhưng món cần kiêng kỵ, có nhắc bà , bà bảo sống được bao nhiêu nữa mà kiêng làm gì, mặc dù năm nay mẹ chồng tôi mới 50 tuổi. Chính em chồng tôi trước đây ở cùng với bà, không chịu nổi cách sống của bà nên đã tìm cách xuống Hà Nội để tránh xa bà.

Chuyện nếu chỉ có thế thì tôi cũng cố gắng chịu, vì tôi luôn nghĩ vợ chồng tôi cũng chẳng ở cùng bà, thì thôi chịu nhịn mỗi khi bà xuống chơi. Rồi bà cũng về thôi. Nếu như chẳng có chuyện bố chồng tôi bỏ đi vì không chịu nổi bà. Câu chuyện của ông bà tôi không tiện kể ra vì đó là chuyện riêng của ông bà. Chỉ muốn nói rằng sắp tới đây bố mẹ chồng tôi sẽ tiến hành thủ tục ly dị. Chồng tôi muốn đưa mẹ về sống cùng vợ chồng tôi vì anh là con trưởng.

Thực sự tôi đang rất lo lắng, bản thân tôi cũng thấy trách nhiệm của chồng tôi đón bà về là đúng, vì lúc này bà là người cần động viên an ủi. Nhưng cuộc sống của tôi và các con sẽ ra sao, nếu bà vẫn không thay đổi cách sống vì mẹ chống tôi là người sống bất cần. Lắm lúc tôi tưởng tượng đến cảnh nhà mình bị người ta đến bắt hết đồ đạc mà tôi đã thấy chán nản. Nhà thuê thì nhỏ hai vợ chồng ở đã không có không gian riêng cho các con, do kinh tế gia đình tôi chưa thể thuê căn hộ lớn hơn. Từ trước đến nay một mình tôi xoay sở từ tiền thuê nhà, tiền học cho hai con đến chi tiêu trong gia đình, mỗi tháng chồng tôi đóng góp năm trăm nghìn thôi.

Tất nhiên chuyên này không phải quá khó khăn với tôi, cái khó khăn nhất bây giờ là ở với bà thế nào để không có chuyện gì sảy ra mới là quan trọng. Tôi đã bàn với chồng để bán nhà ở quê rồi mua một căn hộ nhỏ ở Hà Nội gần nhà tôi, rồi bà sẽ ở cùng em chồng tôi, vì em chồng tôi hiện nay vẫn đang thuê nhà và chưa lập gia đình. Khi đó ở gần, chúng tôi sẽ Sang thăm nom bà luôn. Cho đến khi nào em chồng tôi lập gia đình thì sẽ tính tiếp. Nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh ấy nói là con trưởng phải có trách nhiệm với gia đình. Tôi đang rất lo lắng không biết phải xử lý như thế nào?

Theo Ngôi Sao

Bình luận
Chưa có phản hồi
Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận
ADS_home_content_3
Trái
Phải
  • Sale
    Sale
LR_left_1
LR_right_1
Tin Ảnh

DV Văn Anh khoe giấy đăng ký kết hôn

Hai diễn viên Văn Anh và Tú Vi chính thức là vợ chồng.
Code_FB
 
 
ADS_681x
Trình độ học vấn của tôi là:
336x288
681x90
Quảng cáo