Billboard
ADS_Top_Right
  • Bigsize
    Bigsize
  • google.com, pub-4530016804051003, DIRECT, f08c47fec0942fa0
Tiêu điểm

Mỹ Hạnh và những trò nghịch dại ấu thơ

17:53:43 17/05/2013
Nhìn Mỹ Hạnh sâu lắng, buồn thương trên sân khấu, không mấy người biết rằng trước đây chị từng là một đứa trẻ rất nghịch ngợm. Thời còn cắp sách, tôi ngổ ngáo chẳng khác gì một đứa con trai, toàn mày mò những trò nhắng nhít rồi phá hỏng không biết bao nhiều đồ đạc của bố mẹ. Có lẽ chính cái tính hiếu động khác người của mình mà đến tận năm lớp 9 tôi vẫn không có nổi một cô bạn gái thân. Bù lại có đến 5 cậu bạn trai hợp cạ.Tôi vẫn còn nhớ, hồi đó cứ thấy ba mẹ mua cái gì mới về là chỉ muốn tháo tung ra chọc ngoáy cho thỏa trí tò mò. Một lần, tôi lại gần ba và lân la hỏi chuyện về chiếc máy hát cổ. Tôi không hiểu vì sao chỉ với một cái cần, một cái loa và cái đĩa to đùng, đen sì lại có thể phát ra âm thanh hay đến vậy. Ba trả lời rằng nhờ có một cái "mắt thần" ở đầu tiếp xúc với đĩa nên mới có thể nghe nhạc được.  Tôi gật gù ra chiều hiểu ý nhưng ngay lập tức trong đầu nảy ra suy nghĩ phải... khám phá những điều ba vừa giảng giải. Khi ba ra khỏi nhà, tôi gỡ càng của máy hát, bẻ quặt sang một bên để tìm và tháo chiếc mắt thần ra... khám xét. Và thế là đi toi mất chiếc máy hát đắt tiền của ba. Thật may là ba đã không đánh đòn mà chỉ nhắc nhở tôi không nên nghịch dại như thế nữa!Lần khác, mẹ tôi được tặng một chiếc nhẫn ngọc trai rất đẹp. Tôi thích lắm! Nhưng điều làm tôi thực sự kinh ngạc là mẹ bảo "hạt ngọc trai đó không gì có thể đập vỡ được". Đơn giản vì nó là ngọc trai xịn gửi từ nước ngoài về chứ không phải... hàng nhái. Tôi lấy làm lạ là một cái hạt nhỏ xíu vậy mà mẹ cứ khăng khăng là nó không vỡ được và tôi nghĩ ra trò để thử nghiệm xem lời mẹ nói có đúng sự thật hay không.Một hôm nhà có khách, mẹ mải nói chuyện với mọi người và hầu như không để ý đến tôi. Tôi ngồi sát bên mẹ và hỏi đi hỏi lại 4-5 lần: "Mẹ ơi, hạt ngọc trai này không vỡ phải không mẹ?". Vì đang bận tiếp khách nên mẹ cứ "ừ" với tôi cho xong. Đã phần nào yên tâm vì mẹ luôn khẳng định về độ bền của hạt quý, tôi đánh bạo mượn mẹ chiếc nhẫn một lúc. Mẹ đồng ý ngay vì chỉ nghĩ là tôi mượn để xem chứ đâu ngờ trong đầu tôi lại có ý tưởng hoàn toàn khác.Sung sướng cầm chiếc nhẫn của mẹ trong tay, tôi chạy vội xuống nhà kho, lấy cái búa to nhất ra và đập "bộp bộp" vài nhát vào trúng hạt ngọc trai lấp lánh. Khi dừng búa, tôi thật sự... tức tối vì hạt ngọc đã vỡ vụn. Cảm giác đầu tiên đến với tôi không phải là sự sợ hãi vì đã làm hỏng món quà của mẹ mà là rất giận mẹ vì đã nói dối tôi về độ bền của hạt ngọc. Ngay tức thì, tôi mang những mảnh vỡ còn lại của viên ngọc trai cùng chiếc nhẫn đã bị đập méo mó lên đưa cho mẹ và bảo: "Mẹ nhìn xem, thế này mà mẹ bảo là nó không vỡ à!". Trời ơi! Sao hồi nhỏ tôi có thể làm những việc như thế nhỉ?Đấy là chưa kể đến chuyện tôi còn rất... lắm mồm. Động cái gì cũng hỏi, thấy tờ giấy nào cũng đọc miễn là nó... có chữ. Nhiều câu hỏi của tôi ba mẹ không biết trả lời ra sao. Chẳng hạn như: "Tại sao người ta cứ gọi là cái thuyền mà không kêu nó là cái ly. Ai là người đầu tiên đặt tên cho nó là thuyền...". Đại loại là những câu vớ vẩn trẻ con như vậy!  Cho đến giờ, hầu hết sự hiếu động của ngày bé không còn đọng lại chút gì ở tôi. Tôi thay đổi nhiều và trầm tính hơn, sống khép kín hơn. Có thể là từ ngày vào nghề hát, cuộc sống dạy cho mình sự thích nghi, không thể hồn nhiên vô tư mãi được. Tôi biết tự chăm sóc cho bản thân nhiều hơn, để ý đến xung quanh nhiều hơn và quên dần những sở thích thời nhỏ của mình lúc nào không biết.Duy chỉ có một sở thích và cũng là thói quen vẫn giữ cho đến tận bây giờ, đó là chơi điện tử. Tôi có thể chơi game từ ngày này qua ngày khác không biết chán, thâu đêm suốt sáng nếu rảnh rỗi không có việc gì làm. Thậm chí khi đến phòng trà, tôi cũng chui và một góc và hý hoáy bấm bấm nút điều khiển để chơi những trò yêu thích của mình. Tôi có thể chơi game trên điện thoại, chơi game bằng đĩa chương trình nhưng mà không biết chút gì về game vi tính. Nói thật là tôi "mù" vi tính hoàn toàn.Vì thế mà đi đâu tôi cũng vác theo cái màn hình di động, cộng với một đống đĩa chương trình game để chơi cho đã. Tôi chơi nhiều đến nỗi mấy người cho thuê đĩa trò chơi không thể cập nhật chương trình mới cho kịp với tốc độ của tôi. Và những lúc như thế, tôi đành phải... chơi lại trò cũ để lập kỷ lục cao hơn.Nghĩ kể cũng buồn cười nhưng nó là sở thích ăn vào máu rồi, chắc không bỏ được. Có hôm tôi thức đến 2-3h đêm để tìm cách chơi một trò mới nhưng mãi không được vì có vài đoạn tiếng Anh không hiểu nghĩa. Thế là tôi vào giường dựng ông xã dậy lúc nửa đêm, năn nỉ anh ấy dịch cho rồi mới cho anh ấy ngủ tiếp. May mà ông xã chiều vợ nên không phàn nàn gì.  Bây giờ thì tôi đã giỏi hơn rất nhiều rồi. Không cần ông xã phải dịch hộ nữa mà tôi vẫn mò ra cách chơi. Ông xã cũng phải khâm phục và phong cho tôi là "thần đồng chơi game".Không hiểu các bạn thế nào nhưng với tôi thì cuộc sống đôi khi cũng chỉ cần những niềm vui nho nhỏ như thế. Để mình được là chính mình và không phải vướng bận đến những hối hả, gấp gáp, lo lắng vẫn đang cuồn cuộn ngoài kia...   Theo Ngôi Sao
Bình luận
Chưa có phản hồi
Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận
ADS_home_content_3
Trái
Phải
  • Sale
    Sale
LR_left_1
LR_right_1
Tin Ảnh

DV Văn Anh khoe giấy đăng ký kết hôn

Hai diễn viên Văn Anh và Tú Vi chính thức là vợ chồng.
Code_FB
 
 
ADS_681x
Trình độ học vấn của tôi là:
336x288
681x90
Quảng cáo