Billboard
ADS_Top_Right
  • Bigsize
    Bigsize
  • google.com, pub-4530016804051003, DIRECT, f08c47fec0942fa0
Tiêu điểm

Thanh Quý an tâm làm bà ngoại

17:58:42 17/05/2013
Có thể nhìn thấy trong đáy sâu lòng chị là cơn sóng ngầm chưa lắng dịu. Những thất vọng, những cay đắng, những bất ngờ và cả những bàng hoàng như vẫn còn nguyên vẹn đấy.Cuộc hôn nhân dài 20 năm của chị với một họa sĩ nổi tiếng đã kết thúc. Câu chuyện ấy hẳn nhiên là buồn. Trong lòng Thanh Quý, dường như nỗi buồn ấy còn mãi, không bao giờ có thể nguôi ngoai. Mỗi khi ai hỏi, chị không muốn chạm tới nữa. Chị tếu táo vài câu cho vui. Chị bảo: "Khi con người hết tình yêu với nhau thì chia tay là cách giải thoát tốt nhất. Nhưng người ta chia tay nhau thế nào mới là điều đáng nói. Tôi có lúc làm việc nọ việc kia cũng đàn bà thường tình. Và nghĩ mình phải cao thượng hơn chứ. Nhưng xét cho cùng, vì sao mình cần phải chối bỏ cái bản tính đàn bà cố hữu của mình. Mình là đàn bà kia mà".
Cái bản tính đàn bà trong chị là cũng có những lúc chị đã uất nghẹn, đã hờn giận, ghen tuông, đau đớn vì một cảm giác không thỏa đáng nào đó. Nhưng bây giờ thì chị đã đủ bình thản để thấy mọi chuyện trên đời bàn chân mình đều có thể bước qua. Chị đủ trải nghiệm để tự thỏa hiệp với lòng, rằng, đến một lúc nào đó ta cũng có thể tự hiểu được vì sao có những thứ tưởng chừng như bền chặt lại có thể nhanh chóng mất đi.Tình yêu là câu chuyện chẳng bao giờ đoán định hay tiên lượng được trước. Nó mang cho ta những ngày hạnh phúc và cả những nỗi bất hạnh. Nó gieo niềm vui nhưng cũng có khi ta phải gặt nỗi buồn. Với Thanh Quý, tất cả những mất mát qua đi, còn lại là một thái độ sống rất chân thành: "Tôi không thu mình lại như một con chim bị trúng tên. Cho dù thế nào thì mong muốn lớn nhất của tôi, mình vẫn phải là mình, không phải con kỳ nhông cứ đổi màu lẩn tránh".Trong suốt câu chuyện Thanh Quý luôn có ý thức kéo mình trở về thực tại. Chị rõ ràng không muốn đắm chìm vào các câu chuyện cụ thể quá lâu. Chị cũng không muốn không khí trở nên nhuốm màu tâm trạng. Thoắt một cái chị lại tếu táo pha trò ngay. Chị có biệt tài tìm những câu đùa vui, hóm hỉnh rất phù hợp khiến cho người khác bật cười.Chị đã đi qua một con đường rất dài. Bao nhiêu xúc cảm cuộc đời đã va chạm vào chị và bây giờ còn lại là nỗi an nhiên. Thậm chí chị thấy mình đang hạnh phúc. Không làm nghệ thuật nữa thì vui với từng ngày trong mỗi công việc thường nhật. Chị chăm chút con gái, cưng chiều cháu ngoại. Và chẳng nên bỏ qua những điều tốt đẹp đến với mình.Chị bảo: "Tôi có một đứa con gái và nó là toàn bộ đời sống của tôi. Khi nó không làm nghệ thuật, chọn một công việc bình thường, tôi rất mừng. Nó lấy chồng, sinh con, sống đời sống giản dị như nhiều cô gái khác làm tôi an tâm vô cùng".Tôi hiểu rằng nỗi vui ấy của Thanh Quý trong vai trò một người mẹ là bởi chị là người đàn bà đã hứng chịu quá nhiều sóng gió của đời sống. Đã phải trả giá và mất mát nhiều để nhận ra đâu là giá trị thật trong đời một con người.Gọi cà phê xong, chị châm thuốc hút. Cái "món" thuốc lá nó vận vào chị từ những lần đi đóng phim, phải thức đêm thức hôm trăn trở với vai diễn. Từ những lúc một mình ngồi nhìn đời sống trôi ngoài cánh cửa. Và từ những cô đơn của kiếp đàn bà làm nghệ thuật nữa. Chị biết là hút thuốc có hại cho sức khỏe đấy, chẳng hay lắm đâu, nhưng mà quen rồi. Người ta rất khó để từ bỏ một thói quen mà.
Chuyện dây cà ra dây muống. Chị bảo đang xây nhà. Suốt cả ngày chị bận bịu với gạch, ngói, vôi, vữa, đau hết cả đầu, ù hết cả tai. Xi măng, sắt thép cứ nhộn nhạo trong trí nhớ. Đàn bà xây nhà, không có đàn ông trợ giúp buồn cười lắm.Cứ nói trước quên sau, chả hiểu cụ thể được mọi chuyện cho đến đầu đến đũa. Thôi thì cứ để tất cho thợ thuyền làm, mình đáo qua đáo lại tí gọi là. Vật liệu thì gọi đại lý quen họ mang tới. Giá cả họ bảo thế nào thì mua thế ấy. Tất cả chỉ trông mong vào sự tử tế của mọi người xung quanh thôi. Nói xong lại cười, lại châm thuốc rất điệu nghệ.Quay sang chuyện phim ảnh, Thanh Quý bảo, chẳng hiểu thế nào mà đời chị lại chỉ toàn đóng những vai buồn thương, đẫm nước mắt. Có lẽ bởi khuôn mặt, tính cách của chị rất phù hợp với những vai ủy mị, giàu lòng trắc ẩn.Hỏi, liệu chị có nghĩ mọi thứ từ cuộc đời nhân vật có thể vận vào đời mình không? Thanh Quý lại cười, mắt long lanh như thể có hai giọt nước. Chị bảo, cuộc sống có lý lẽ của nó. Nếu mình chủ động chọn một công việc nào đấy, mình có thể dễ dàng rời xa nó. Nhưng nó đã "chọn" mình thì chịu thôi. Mình phải sống và chảy đi cùng với những vui buồn mà nó mang tới.Nhan sắc, tuổi trẻ và sự nhạy cảm trời phú đã mang chị tới "bén duyên" cùng điện ảnh. Và chị ở lại với nó, đau đớn, dằn vặt cùng nó. Để nhận ra rằng, buồn vui với những nhân vật của cuộc đời chính là cái "nghiệp" buộc vào số phận của chị. Có lúc buồn, tuyệt vọng, muốn trốn cũng không được.Thanh Quý kể, ngày nhỏ chị rất hay khóc. Gặp chuyện gì cũng khóc. Vô tình đi qua trường điện ảnh, người ta tuyển diễn viên, vào thi cho vui. Nhưng đứng trước ban giám khảo là khóc mất rồi. Người ta bảo hát, khóc. Người ta bảo trượt, khóc. Mà người ta bảo đỗ rồi, cũng khóc. Vai diễn đầu tiên trong đời không thành công, chị về ôm gối khóc mãi, thậm chí còn nghĩ đến cái chết. Là một người nhạy cảm nó khổ thế đấy. Dễ khóc dễ buồn. Cái gì cũng có thể chạm vào mình, gây hiệu ứng xúc cảm với mình. Mẹ chị thường bảo, con gái mà khóc nhiều đời dễ bi lụy. Cuộc đời của Thanh Quý không thể gọi là bi lụy. Nhưng nhân vật của chị thì nhiều nước mắt.Người ta thường hay nghĩ, làm người nghệ sĩ biểu diễn thì lúc nào cũng phải lấp lánh, hào nhoáng, thậm chí là phù phiếm một chút. Nhưng Thanh Quý thì trái ngược. Chị mộc mạc, tự nhiên. Tuồng như chị ít quan tâm đến vẻ ngoài của bản thân. Chị hướng vào phía trong nội tâm con người mình.Chị tâm sự, ngay cả những lúc còn trẻ trung và say đắm với nghề, chị cũng rất ngại cầu kỳ xiêm áo khi xuất hiện ở đám đông. Chị muốn được sống thoải mái, tự do với chính mình, không cần phải cố gắng điều gì."Tôi muốn người ta đến với tôi bằng sự thương mến, bao dung, biết chấp nhận con người thật của tôi khi không son phấn, không mặc quần áo đẹp. Một người đàn bà thích hàng ngày đi chợ, dưa, cà, mắm, muối. Mua được cái gì vừa ngon vừa rẻ thì vui sướng âm ỉ, xuề xòa đi ra đi vào trên đôi guốc loẹt quẹt. Không làm ra vẻ nghiêm trọng mọi thứ trên đời".Mỗi khoảng lặng trong câu chuyện Thanh Quý lại châm một điếu thuốc. Và cực kỳ chủ động trong việc tạo không khí buổi chuyện trò. Khuôn miệng xinh xắn của chị cứ cười mãi. Và đôi mắt thì long lanh. Nhưng phía sau khuôn mặt đẹp và phong thái chuyện trò cởi mở ấy, tôi cứ thấy một điều gì, giống như một nỗi ngậm ngùi đang ẩn giấu.
Theo Công An Nhân Dân Online
Bình luận
Chưa có phản hồi
Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận
ADS_home_content_3
Trái
Phải
  • Sale
    Sale
LR_left_1
LR_right_1
Tin Ảnh

DV Văn Anh khoe giấy đăng ký kết hôn

Hai diễn viên Văn Anh và Tú Vi chính thức là vợ chồng.
Code_FB
 
 
ADS_681x
Trình độ học vấn của tôi là:
336x288
681x90
Quảng cáo