Billboard
ADS_Top_Right
  • Bigsize
    Bigsize
  • google.com, pub-4530016804051003, DIRECT, f08c47fec0942fa0
Tiêu điểm

Tình hình của bé Hảo

08:21:30 08/10/2008

'Hiện nay, tình hình sức khỏe bé Hảo đã ổn định và có thể xuất viện được' - các bác sĩ khoa Ngoại, Bệnh viện Đa khoa tỉnh Bình Phước cho hay. Bé đã ăn được nhiều cơm, tự đi được vài bước dài mà không cần phải nhờ các cô hộ lý dìu nữa.

Anh Tô Thanh Tân (PV Thời báo Kinh tế Việt Nam) đã thay mặt bạn bè, lặn lội từ Hà Nội vào Bình Phước thăm và tặng 6,1 triệu đồng cho bé. Đạo diễn sân khấu Lê Quý Phương gửi tặng Hảo 2 triệu đồng…

Tính đến chiều 7/10, số tiền ủng hộ cháu Hảo do Bệnh viện tiếp nhận đã được 170 triệu đồng.

Ngày 8/10, Bệnh viện sẽ cắt thuốc điều trị, vì nếu tiếp tục dùng thuốc sẽ gây những tác dụng phụ ảnh hưởng đến các cơ quan khác như suy thận, nhiễm khuẩn gan… Các vết thương trên lưng đã kéo da, lành lặn. Đốt ngón tay cái bị cắt, sau khi phẩu thuật đã có những biến chuyển tích cực. Các điều dưỡng và hộ lý chỉ chăm sóc ăn uống và sinh hoạt cho cháu. 

Theo các bác sĩ trực tiếp điều trị thì với tình hình sức khỏe như hiện nay, bé Hảo có thể được xuất viện. Tuy nhiên, nhiều y bác sĩ đã đề xuất ban Giám đốc bệnh viện để chăm sóc về ăn uống, tập vận động cho cháu Hảo thêm 3 ngày nữa mới cho xuất viện. 

Sau khi ra viện, cháu Hảo sẽ được đưa vào Trung tâm nuôi dưỡng người già và trẻ mồ côi của tỉnh (tại huyện Lộc Ninh, tỉnh Bình Phước) để chăm sóc. Theo ông Trần Văn Hòa - Trưởng phòng bảo vệ trẻ em (Sở Lao động Thương Binh - Xã hội tỉnh Bình Phước), đây là biện pháp tạm thời cách ly cháu Hảo với gia đình. Còn việc cháu Hảo sẽ được chăm sóc tại Trung tâm trẻ mồ côi của tỉnh, hay trả về gia đình hoặc cho người khác nhận làm con nuôi thì phải chờ quyết định của tòa án công nhận trong một bản án.

Đại úy Nguyễn Văn Hùng - Đội trưởng Đội cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội (Công an huyện Phước Long) cho biết, hiện vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra. Cơ quan giám định cũng đã đưa mẫu thử ra Hà Nội để giám định ADN cháu Hảo. Dự kiến khoảng 10 ngày tới sẽ có kết quả giám định. 

Bài viết của anh Tô Thanh Tân: Một ngày với bé Hảo

Trở lại Hà Nội và được nghe tin bé Hảo sắp ra viện, tôi cảm thấy thật sự vui mừng vì cháu đã hồi phục nhanh hơn so với dự kiến ban đầu. Ngay từ ngày đầu tiên khi các phương tiện thông tin đại chúng đưa tin về hoàn cảnh đáng thương của cháu, tôi đã theo dõi rất sát.

Nhưng cho đến giờ, nhiều lúc trong thâm tâm tôi vẫn không thể tin đó là sự thật, một sự thật tàn nhẫn về tình người, tình mẫu tử trong xã hội hiện đại đang hiển hiện trước mắt, thật xót xa…
 
Khi những thông tin và hình ảnh đầu tiên về việc bé Hảo ở Bình Phước bị hành hạ một cách man rợ xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, tôi cũng như bao người đều cảm thấy hoang mang, căm phẫn và vô cùng ghê sợ người mẹ mất nhân tính đó. Lúc đó, nhìn những vết thương trên người cháu do các phóng viên ảnh chụp lại tôi không thể cầm được nước mắt. Một đêm dài với hình ảnh bé Hảo nằm co quắp trong bệnh viện, chân tay gầy nhẳng nhơ với những vết sẹo dài, khuôn mặt thất thần, hoảng loạn… bao nhiêu suy nghĩ cứ vây quanh lấy tôi, ám ảnh và thúc giục.

Tôi tự hỏi tại sao cùng là kiếp người mà lại có những người khổ thế? Họ có thực sự được làm người hay không? Trên đất nước mình liệu còn bao nhiêu người khổ như thế nữa? Và tôi thấy những người xung quanh mình thật may mắn. Tôi muốn làm điều gì đó để cho những còn người bất hạnh kia được trở về với cuộc sống bình thường. Trong chốc lát, tôi quyết định đi Bình Phước để thăm cháu!
 
Mới đầu tôi định đi thăm cháu trong im lặng, nên khi gọi điện để hỏi thăm địa chỉ tôi rất e dè. Bởi lẽ, cũng giống như nhiều người, tôi rất ngại bị mang tiếng là “màu mè” hay muốn làm nổi mình qua việc này. Nhưng khi cân nhắc lại, tôi nghĩ chẳng có gì phải ngại ngùng khi mà việc làm của tôi xuất phát từ cái TÂM, và nhất là trong thời điểm này, tôi đang có cơ hội để có thể thu xếp quỹ thời gian hạn hẹp của mình đi thăm cháu, đồng thời cũng tin rằng còn rất nhiều người bạn của tôi - dù rất bức xúc và có lòng chân thành muốn gửi gắm tình cảm của mình làm vơi đi nỗi bất hạnh của bé Hảo thì lại không thể đi đến tận nơi bởi công việc quá bận rộn.

Tôi gửi thông tin về cháu Hảo đến bạn bè kèm một dòng title rằng sẽ vào Bình Phước thăm cháu vào ngày 3/10. Ngay lập tức tôi nhận được rất nhiều những tin nhắn lại hỏi thăm tình hình và thể hiện sự phẫn nộ. Có những người còn nói khi nào đi cho họ gửi cho cháu Hảo chút quà, chút tiền để bệnh viện lo cho cháu. Tấm lòng chân thành của những người bạn của tôi cũng như anh chị em trong cơ quan khiến tôi càng thêm quyết tâm thực hiện dự định của mình.

Và rồi số tiền mọi người ủng hộ ngày một tăng lên. Lòng tôi thấy vợi đi nỗi đau đã hằn sâu trong lòng từ khi biết được thông tin của bé Hảo và càng cảm nhận thêm rằng xung quanh mình còn có thật nhiều người tốt. Họ thực sự là những người bạn cùng suy nghĩ với mình….

Một tuần chờ đợi rồi cũng đi qua, và trong tôi vẫn luôn nghĩ về cháu. Tôi chỉ mong gặp cháu ngay để được tận tay chăm sóc cháu dù chỉ một ngày.
 
Ngày mai tôi sẽ được tận mắt nhìn cháu, tận tay bế cháu và đại diện cho những người bạn của tôi mang đến cho cháu thứ tình cảm chân thành cùng với chút tiền và những món quà thân thương xứ Bắc. Có những người nói rằng sao tôi không gửi quà cho cháu để đỡ mất công đi. Nhưng tôi hiểu điều đó chưa thật đủ với tôi, tôi còn muốn làm nhiều điều hơn thế nữa với cháu bé đáng thương này.

12h đêm ngày mùng 2/10 tôi có mặt ở Tp.HCM. Đêm hôm đó tôi không thể ngủ được. Tôi chỉ mong trời sáng để đến bên cháu.

Không như những chuyến đi TP HCM khác của tôi, chiếc xe ôm đưa tôi ra bến xe Miền Đông. Thật may mắn khi tôi thấy chiếc xe chở khách ghi chữ Đồng Xoài – Bình Phước. Như lời chỉ dẫn của PV Công Quang (báo Dân Trí), tôi lên xe và hỏi lái xe cho tôi tới Bệnh viện Đa Khoa Bình Phước. Đã có rất nhiều người từ khắp miền đất nước cũng đến thăm cháu Hảo trên chiếc xe này trong nhiều ngày trước đây, và tôi cũng được những hành khách trên xe chủ động hỏi han, khuyến khích.

Trên chuyến xe chật chội đó, chủ đề về cháu Hảo tiếp tục được đưa, trong những lời kể pha lẫn sự chua xót của người dân nơi đây, tôi rất mong chờ những thông tin mới tốt đẹp về sức khoẻ của cháu, nhưng điều đó vẫn còn phải chờ đợi bởi thời gian điều trị cần nhiều sự kiên trì hơn nữa. Trên chuyến xe kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ đó, tôi tự dặn mình khi về sẽ viết lại những dòng nhật ký này để tin rằng mình đang thực sự sống có ích, mình đang làm một điều thật có ích và càng mong được đến bên cháu nhanh hơn để được ôm cháu vào lòng mình. Để cháu cảm thấy được sự ấm áp, một tình thương mà từ trước tới giờ cháu chưa được nhận.

Rồi tôi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay. Tiếng phanh xe gấp gáp của anh tài xế dừng lại bắt khách khiến tôi giật mình tỉnh dậy. Lúc đó nghe mọi người nói cũng sắp tới thị trấn Đồng Xoài.
 
Thời tiết ở Bình Phước ngày 3/10 nắng rất to, chiếc ôtô dừng lại và tôi thấy vui hơn khi biết mình đến rất gần cháu Hảo. Qua thêm một lần xe ôm là tới bệnh viện Đa Khoa Bình Phước. Khi đến cổng bệnh viện, trong lúc chờ PV Công Quang tôi ngồi ở phòng bảo vệ và nghe anh bảo vệ kể chuyện về cháu. Tôi được biết tất cả những thông tin mà bản thân rất băn khoăn từ nhiều ngày, từ sức khoẻ, kết quả điều tra bên công an cho đến số tiền mọi người khuyên góp….
 
Khi PV Công Quang cùng những PV khác của các báo như Thông Tấn Xã VN và Lao Động đến, họ là những người đã ở đây từ ngày cháu Hảo mới nhập viện để cung cấp cho độc giả những thông tin mới nhất, chính xác nhất về cháu. Tình người vàợ say nghề toát ra trong từng hành động, cách ứng xử. Họ nhiệt tình giúp đỡ tôi trong nhiều việc tại đây.
 
Khi tôi cùng với các PV vào phòng cháu thì mọi người cho biết cháu đang đi kiểm tra vết thương ở tay. Tin vui với mọi người lúc đó là vết thương do ngày trước mẹ cháu dùng kéo cắt không đứt lìa ngón tay mà lủng lẳng suốt trong những ngày cháu chưa được đưa đến viện đã được nối lại thành công.
 
Từ xa tôi nhìn thấy bé Hảo được một cô hộ lý bế trên vai. Một tay giữ chặt lưng cháu Hảo, tay kia cô cầm chai nước vẫn đang được tiếp tục truyền. Tôi lặng đi khi nhìn cháu gần hơn dù tâm lý đã chuẩn bị khá kỹ từ trước. Thân hình gầy gò, đôi mắt buồn và những vết thương chi chít trên người, nhỏ có, lớn có… Nhìn rõ nhất là vết thương ở ngón tay vẫn còn rỉ máu. Tôi cố gắng kìm nén những giọt nước mắt của mình. “Chú đã đến với con’’ – tôi cố thốt lên mà giọng cứ nghẹn trong cổ. Khi tôI hỏi: “Con có còn đau nữa không” Hảo không nói câu gì nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi đau vẫn còn chất đầy trong tâm hồn cháu. Một nỗi đau sẽ còn dai dẳng, về thể xác lẫn tinh thần….

Chứng kiến tận mắt tôi mới thấy cháu không như những đưa trẻ khác, người đen thui và bé quắt lại như một đứa trẻ 3 tuổi bị suy dinh dưỡng. Đôi mắt buồn và cứ đờ ra. Khi được cô Tuyết ở khoa điều dưỡng cho xem các vết thương, cô nói cô đếm được trên 70 vết thương lớn nhỏ trên cơ thể cháu. Cô cũng cho biết thêm những ngày qua cô nhận được rất nhiều thư từ của mọi người trên cả nước hỏi thăm cháu. Cô nguyện rằng sẽ giữ lại những bức thư này và theo dõi cháu Hảo trong suốt cuộc đời còn lại của mình.
 
Đến bữa cơm trưa, tôi đề nghị cô Tuyết cho tôi được tự tay xúc cơm cho cháu Hảo ăn, cháu ăn được nhưng tốc độ rất chậm. Miệng cháu há ra đón lấy thìa cơm mà ánh mắt buồn ấy cứ nhìn xa xa. Tôi biết cháu ăn mà không hề thấy ngon miệng. Phải chăng cháu vẫn chưa hết sợ những gì đã xảy ra với cháu…

Khi tôi bóc những phong thư của những người ủng hộ cháu mà tôi mang từ Hà Nội, đếm và trao tổng số tiền là 6,1 triệu cho bác sĩ phụ trách chăm sóc cháu Hảo - trong đó có sự đóng góp của Đạo diễn Lê Quý Dương người vô tình gọi điện và biết tôi đang ở bên cháu Hảo số tiền 2 triệu đồng, cũng có rất nhiều những người nhà của bệnh nhân cùng phòng rút những tờ bạc 50 nghìn, 100 nghìn để vào chiếc thùng có niêm phong ngay bên cạnh giường của cháu. Bên cạnh chiếc thùng còn có cuốn sổ để ghi lại họ tên của những người đã giúp đỡ cháu và họ có thể ghi lại vài dòng suy nghĩ của mình để gửi đến bé Hảo đáng thương.
 
Thực lòng tôi muốn ở bên cháu lâu hơn nữa nhưng công viêc bận rộn không cho phép tôi ở lại lâu hơn. Chia tay cháu, tôi nhận được sự cảm ơn chân thành từ ban lãnh đạo bệnh viện và tôi có nói rằng: “Tôi ước mong trong cuộc đời sẽ không bao giờ phải đi đến những chỗ như thế này nữa, vì nếu còn có những sự việc tương tự xảy ra thì thật là quá nhẫn tâm”

Tạm biệt cháu Hảo trên chuyến xe về TP HCM tôi cảm thấy có nhiều nỗi buồn. Buồn vì tại sao xung quanh chúng ta vẫn còn tồn tại những chuyện đau lòng như thế này. Tại sao chưa có ai đứng ra nhận trách nhiệm về chuyện của cháu Hảo? Đến nay nửa tháng trời đi qua, mặc dù có sự chỉ đạo của Phó Thủ tướng, báo chí không ngớt đưa tin mà vẫn chưa xác định được ADN của cháu. Liệu bà Mỳ có phải là mẹ của cháu không??? Những thắc mắc đó dư luận vẫn chưa được biết.

Và một nỗi buồn nữa đó là cách nhìn nhận của một bộ phận trong xã hội. Đến mới biết người Việt Nam ta yêu thương con nguời lắm nhưng đâu đó có những nguời bạn của tôI suy nghĩ rằng có nhiều người ủng hộ rồi nên không có mình cũng chẳng sao. Thử hỏi rằng ai cũng như mình thi ai giúp đỡ những người như bé Hảo….?

Theo Dân Trí

Bình luận
Chưa có phản hồi
Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận
ADS_home_content_3
Trái
Phải
  • Sale
    Sale
LR_left_1
LR_right_1
Tin Ảnh

DV Văn Anh khoe giấy đăng ký kết hôn

Hai diễn viên Văn Anh và Tú Vi chính thức là vợ chồng.
Code_FB
 
 
ADS_681x
Trình độ học vấn của tôi là:
336x288
681x90
Quảng cáo